Chương trước
Chương sau
Người đàn ông dừng bước, quay lại nhìn Diệp Quân: “Có chuyện gì?”



Diệp Quân lại cúi đầu: “Mong tiền bối dạy cho ta”.



Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Xuất kiếm!”



Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.



Vụt!



Trước mặt người đàn ông xuất hiện một luồng kiếm quang.





Người đàn ông bất ngờ chém ra một nhát.



Bùm!



Diệp Quân thoáng chốc bị đẩy lùi mấy chục vạn trượng, mà hắn vừa dừng lại, một thanh kiếm đã chặn ngay trước trán.



Thất bại hoàn toàn!







Người đàn ông nhìn Diệp Quân chăm chú không nói lời nào, khí thế của ông ta đột nhiên giảm mạnh, trong nháy mắt, ông ta đã đạt tới cảnh giới mười phần thần tính.



Tự hạ cảnh giới!



Người đàn ông lại nói: “Xuất kiếm”.



Nói xong, kiếm trước trán Diệp Quân về lại trong tay người đàn ông.



Diệp Quân nhìn chằm chằm người đàn ông, tiến lên một bước rồi đột nhiên trước mặt người đàn ông xuất hiện một thanh kiếm ý.



Diên Trì Nhất Kiếm!



Vẻ mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh như nước, ông ta chỉ nhẹ nhàng vung kiếm, thanh kiếm ý ấy đã vỡ vụn, ngay sau đó trong mắt Diệp Quân chợt hiện lên một luồng kiếm quang, thoáng chốc, một thanh kiếm đã phóng tới trước trán hắn.



Mà gần như cùng lúc đó, sau lưng người đàn ông cũng xuất hiện một thanh kiếm ý, nhưng thanh kiếm ấy vẫn còn cách ót ông ta vài tấc.



Chậm rồi!



Diệp Quân im lặng.



Người đàn ông cất kiếm rồi bảo: “Tốc độ chậm”.



Dq gật đầu.



Người đàn ông lại nói: “Có biết chậm bao nhiêu không?”



Diệp Quân chần chừ một chút rồi đáp: “Một chút xíu”.



Người đàn ông lắc đầu: “Chậm một vạn tám nghìn dặm”.



Diệp Quân sửng sốt.



Người đàn ông uống một hớp rượu rồi nói tiếp: “Nhìn như chỉ chậm một chút nhưng thực ra kiếm của ngươi còn lâu mới khiến ta bị thương được. Khoảng cách này ngươi không thể cảm nhận được, là do thực lực hiện tại của ngươi còn kém ta quá xa, khoảng cách quá xa nên ngươi không thể nhìn thấy”.



Nói xong ông ta nhìn Diệp Quân: “Dùng kiếm mạnh nhất của ngươi đi”.



Diệp Quân hỏi: “Mạnh nhất?”



Người đàn ông gật đầu.



Diệp Quân nắm chặt tay.



Ầm ầm!



Hai luồng sức mạnh huyết mạch tuôn trào trong cơ thể hắn, cùng lúc đó sau lưng hắn chợt xuất hiện một bức tượng thần hai huyết mạch, trong tay cầm một thanh kiếm màu đỏ máu, nhưng không phải kiếm Thanh Huyên.





Bức tượng thần bất chợt giơ kiếm lên chém về phía người đàn ông.







Khi kiếm hạ xuống, cả thời không đều trở nên hư ảo.







Nhưng lúc này, người đàn ông lại phất tay áo, một luồng kiếm quang chợt lóe lên.







Bùm!







Pho tượng thần huyết mạch vỡ tan, hóa thành vô số mảnh vỡ rồi bay ra tứ phía, nhưng huyết mạch vẫn không bị tiêu diệt.







Diệp Quân ngơ ngác đứng tại chỗ.







Người đàn ông nhìn hắn: “Có biết vì sao lại như vậy không?”




Diệp Quân thành thật đáp: “Là do tiền bối quá mạnh”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.