Tịnh An lắc đầu: “Chưa từng”.
Nhất Niệm chợt nói: “Có một thế lực là vùng đất Cựu Đạo”.
Tịnh An cau mày, không phản bác.
Diệp Quân hỏi: “Cựu Đạo này là?”
Nhất Niệm đáp: “Là một Đạo rất cổ xưa, cũng là tiền thân của Đại Đạo hiện hữu, lúc trước đã từng giao thủ với chúng ta, còn đánh bại quan chấp hành đứng đầu của chúng ta lúc đó. Nhưng không biết vì lý do gì mà nó biến mất, chúng ta cũng không tìm thấy nó nữa, tiếp theo Đại Đạo hiện hữu này vừa mới xuất hiện đã rất lợi hại, nhưng sau đó cũng không biết vì lý do gì mà ngày càng sa sút…”
Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: “Có thể cho ta mười ngày không? Mười ngày sau ta đi tới nền văn minh Thiên Hành với các cô”.
Nhất Niệm cười đáp: “Được”.
Tịnh An không nói gì, ở nơi này còn có đồ ăn, có chỗ chơi, rất vui.
Diệp Quân cười khẽ, sau khi trò chuyện một lúc nữa với hai người, hắn đi tới Ngũ Trọng Thiên.
Rèn luyện!
Nâng cao thực lực!
Làm một trận lớn!
Diệp Quân vừa đi Ngũ Trọng Thiên, một giọng nói dịu dàng chợt vang lên bên tai hắn: “Không biết Diệp thiếu đến chơi nên không tiếp đón từ xa, đây là chút tấm lòng của tại hạ, xin Diệp thiếu nhận cho”.
Giọng nói vừa dứt câu, một chiếc nhẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308167/chuong-4204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.