Chương trước
Chương sau
Nhất Niệm khẽ thở dài: “Tịnh An, cô cũng phải suy nghĩ cho ta, lần này ta dẫn hắn về là thể hiện thái độ trước rồi, nhưng nếu bọn họ không muốn, vẫn muốn bắt nạt ta hoặc hắn thì phải làm sao? Chẳng lẽ hai chúng ta phải chết vì tình à? Ta không chịu đâu! Ta chịu chút uất ức cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn thì không thể, nếu bọn họ khiến hắn phải chịu uất ức hay muốn bắt nạt hắn, ta sẽ bảo hắn gọi cô cô, ba, ông nội và bác cả đến hết…”



Tịnh An giận dữ hỏi: “Để tiêu diệt nền văn minh của chúng ta à?”



Nhất Niệm bình tĩnh nói: “Cũng không phải, có thể bảo bọn họ giết chết Thiên Hành Chủ, để ta làm Thiên Hành Chủ, đến lúc đó ta sẽ phong cô làm quan chấp hành đứng đầu Thiên Hành, chúng ta cùng quản lý nền văn minh Thiên Hành!”



Tịnh An nhất thời nói với vẻ hưng phấn: “Quan chấp hành đứng đầu Thiên Hành, được đấy được đấy”.





Tiểu Tháp cạn lời, hai người các cô đều có suy nghĩ phản bội.



Lúc này, Diệp Quân đã nướng thịt dê xong.



Hai cô gái kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó quay về chỗ Diệp Quân tiếp tục ăn dê.







Diệp Quân cười hỏi: “Hai người vừa nói chuyện gì thế?”



Nhất Niệm vừa gặm đùi dê vừa nói: “Huynh chuẩn bị đi”.



Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Chuẩn bị cái gì?”



Nhất Niệm đáp: “Chuẩn bị đi cùng ta đến nền văn minh Thiên Hành để cầu hồn”.



Diệp Quân cảm thấy cả người tê dại.



Tịnh An nhìn Nhất Niệm, không nói gì mà chỉ im lặng gặp đùi dê.



Nhất Niệm nói tiếp: “Đến lúc đó có lẽ sẽ gặp chút phiền phức, nhưng cũng không có vấn đề lớn lao gì…”



Nói đến đây, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Huynh có vấn đề gì không?”



Diệp Quân lắc đầu: “Không có, đi đến đó ta sẽ nghe hết theo muội”.



Thật ra hắn cũng muốn đi tới nền văn minh Thiên Hành trong truyền thuyết để xem thử!



Nền văn minh Thiên Hành cấp năm!



Từ trước đến giờ, hiểu biết của hắn về nền văn minh Thiên Hành này cũng chỉ qua miêu tả của nền văn minh khác, hắn cũng rất tò mò không biết rốt cuộc nó là nền văn minh thế nào.



Hơn nữa cũng muốn đi để học tập.



Nghe thấy lời của Diệp Quân, Nhất Niệm lập tức rất vui vẻ cười tươi.





Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Nhất Niệm, Tịnh An cô nương, vì sao đều là nền văn minh cấp năm nhưng các cô lại mạnh hơn nền văn minh cấp năm khác nhiều vậy?”







Tịnh An cắn đùi dê, nhai một lúc rồi nói: “Bọn họ hoàn toàn không thể xem là nền văn minh cấp năm, đó là bọn họ tự nói thôi”.







Diệp Quân nhất thời tỏ vẻ nghi ngờ: “Tự nói?”







Tịnh An gật đầu: “Đúng thế”.







Diệp Quân tò mò: “Đẳng cấp nền văn minh này phân chia thế nào, các cô có tiêu chuẩn không?”







Tịnh An đáp: “Có!”







Diệp Quân mỉm cười nói: “Có thể nói cho ta nghe với không?”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.