Chương trước
Chương sau
Âm hồn sao?



Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên rung chuyển kịch liệt.



Rầm!



Quyền vực đáng sợ kia vỡ nát trong nháy mắt. Ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên như một cơn lốc xoáy, trăm vặn oan hồn trong trời đất như thủy triều bị hút vào đó, tiếp đó chúng bị cắn nuốt hoàn toàn.





Nhìn thấy cảnh tượng này, Quan Đế sững sờ tại chỗ, chơi trò gì vậy?



Chỉ trong nháy mắt, mấy trăm vạn oan hồ đều đã bị hấp thu hết!







Trời đất lại trở lại như bình thường!



Mọi người không động đậy!



Diệp Quân mở tay ra, kiếm Thanh Huyên hóa thành kiếm quang bay trở về trong tay hắn, Diệp Quân nhìn Quan Đế, bình tĩnh nói: “Ông đến tạo hơi ấm đấy à?”



Mọi người: “…”



Quan Đế vô cùng giận dữ, ông ta muốn ra tay nhưng bỗng suy nghĩ lại: Không đúng, kiếm của kẻ này có thể dễ dàng phá vỡ Tử Vong Quyền Vực của ông ta, chắc chắn không phải vật bình thường. Mà kẻ này còn khiến cho Ác Đạo Minh tốn nhiều công sức thì chắc chắn có lai lịch bất phàm, ông ta và kẻ này không thù không oán, không cần phải liều mạng như thế, vẫn nên quan sát thêm rồi mới tính toán sau, tránh để khiến bản thân thành vật hy sinh.



Nghĩ đến đây, ông ta nhìn thoáng qua Diệp Quân, hừ rồi nói: “Chỉ chút tài mọn, ta không muốn ỷ lớn ức hiếp nhỏ, nếu không hôm nay ta đã đánh chết ngươi rồi”.



Nói xong, ông ta xoay người đi thẳng về phía quán rượu.



Nhìn Quan Đế này cứ vậy không đánh nữa, Diệp Quân cau mày, người này đang làm cái quái gì thế?



Sau khi Quan Đế vào trong quán rượu, nhìn thấy Chiêu Võ Đạo Đế, ông ta lập tức kích động: “Lão đại ca”.



Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Quan Đế, lâu rồi không gặp ông có khỏe không?”



Quan Đế cười nói: “Ngày đó từ biệt, không ngờ còn có ngày gặp lại, hôm nay vừa thấy, phong thái của đại ca vẫn như lúc trước, vô địch thiên hạ, ta vô cùng kính nể”.







Chiêu Võ Đạo Đế cười ha ha: “Quan Đế, đã mấy năm rồi, ông ít kiêu ngạo hơn năm đó, lại trưởng thành hơn nhiều”.







Quan Đế mỉm cười: “Ở trước mặt đại ca, đừng nói đến ta, có người nào trên thế gian này có tư cách kiêu ngạo cơ chứ?”







Thiên Võ Tân nhìn thoáng qua Quan Đế, trong lòng thấy hơi nguy hiểm.







Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Lần này gọi ông đến, một là muốn gặp lại cố nhân, hai là muốn ông chứng kiến thời khắc huy hoàng của ta”.







Quan Đế như nghĩ đến chuyện gì đó, đôi mắt bất chợt co rút, lập tức cúi người hành lễ: “Là vinh hạnh của ta”.







Chiêu Võ Đạo Đế quay đầu nhìn Diệp Quân ở phía chân trời, ông ta đang muốn lên tiếng, nhưng đúng lúc đó, chân trời ở đằng xa đột nhiên nứt toác, tiếp đó, một cái đầu máu tươi đầm đìa bay ra.







Đó là đầu của Tiên Lão - người đã giao đánh với Lý Toại phong trước đó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.