Chương trước
Chương sau
Trong quán rượu.



Chiêu Võ Đạo Đế uống một chút rượu, trước mặt bày ra mấy món đồ ăn kèm.



Ông ta chẳng có hứng thú gì với trận chiến quyết liệt ở đằng xa kia, chỉ thi thoảng liếc nhìn một cái.



Uy lực trong trận chiến của Diệp Quân và Tây Thánh Minh Quân cực kỳ mạnh, nhưng kiếm khí và thương quang đó đều sẽ lặng lẽ biến mất mỗi lần đến gần phố Đạo này.



Thiên Võ Tân kinh ngạc không thôi, càng cảm thấy kính sợ Chiêu Võ Đạo Đế này.





Vì cô ta biết sở dĩ uy lực của hai người Diệp Quân không thể ảnh hưởng đến bên này đều là vì Chiêu Võ Đạo Đế.



Phải ôm chặt cây cột này.



Thấy ly rượu của Chiêu Võ Đạo Đế đã cạn, Thiên Võ Tân vội bước đến, sau đó cung kính rót rượu.







Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Một cường giả cảnh giới Khai Đạo rót rượu cho ta quả thật hơi uổng phí tài năng nhỉ”.



Thiên Võ Tân vội nói: “Đây là vinh hạnh của ta”.



Chiêu Võ Đạo Đế khẽ cười không nói gì thêm.



Thiên Võ Tân như nghĩ đến điều gì, bỗng ngẩng đầu lên nhìn bia đá Đăng Thiên ngoài cửa sổ, nơi đó cũng không bị ảnh hưởng bởi uy lực của hai người Diệp Quân.



Thiên Võ Tân hơi tò mò nói: “Tiền bối, Cửu Trọng Thiên có Đại Đạo hiện hữu thật sao?”



Chiêu Võ Đạo Đế ngẩng đầu lên nhìn Cửu Trọng Thiên, cười nói: “Có lẽ là có”.



Thiên Võ Tần nhíu mày: “Đối phương không ra ngăn lại sao?”



Chiêu Võ Đạo Đế chỉ cười không đáp.



Thiên Võ Tân hiểu ra, vội nói: “Cũng đúng, Đạo Đế đã ở đây, cho dù là Đại Đạo hiện hữu cũng không dám không nể mặt”.



Chiêu Võ Đạo Đế bật cười.







Trên Cửu Trọng Thiên.



Trong một tầng mây, một thiếu niên ngồi khoanh chân trước một bậc thềm đá, bậc thềm như một thiên lộ dẫn đến cuối chân trời, mà tận cuối bậc thềm có một cánh cửa.



Thiếu niên mặc một bộ đồ trắng, hai tay giao nhau đặt trước ngực, quanh người có Đại Đạo bí ẩn lơ lửng.



Ngay lúc này thiếu niên bỗng nhíu mày, y quay đầu lại nhìn, sau đó nói: “Sư tôn, họ đã đánh phá Đăng Thiên Vực rồi, thầy mặc kệ sao?”



Một giọng nói vang lên từ trong cánh cửa: “Mặc kệ đi”.



Thiếu niên trầm giọng nói: “Chiêu Võ Đạo Đế đó lợi hại thế à? Ngay cả sư tôn cũng phải nể mặt chúng?”



Giọng nói trong cánh cửa: “Không phải”.







Thiếu niên nói: “Sư tôn nể mặt Ác Đạo Minh ư?”







Trong cánh cửa lặng im một hồi rồi nói: “Không chọc vào tên họ Diệp kia được”.







Thiếu niên: “…”















Bên ngoài.







Lúc này Diệp Quân vẫn đang đánh nhau với Tây Thánh Minh Quân, hắn càng đánh càng hăng, lúc này hắn đã đánh đến mức phấn khích.







Càng lúc càng điên cuồng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.