Chương trước
Chương sau
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Hy vọng ông ta thật sự là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo, nếu không thì chán lắm. Dù sao giết kẻ yếu cũng không có cảm giác vui vẻ gì, nhưng nếu tự tay đánh chết ông ta trước mặt con trai thì càng thú vị, ha ha…”

Chín kiếm tu kia lặng lẽ đứng sau lưng Chiêu Võ Đạo Đế, không lên tiếng.



Ông lão áo đen cung kính dâng một chén rượu cho Chiêu Võ Đạo Đế, sau đó cung kính nói: “Đạo Đế, cho dù là tên Diệp Quân kia hay cha hắn, cả vị nữ kiếm tiên váy trắng phía sau lưng hắn đi chăng nữa thì đều không đáng để Đạo Đế ra tay, chỉ cần Đạo Đế ra lệnh một tiếng, ta sẽ lấy đầu của bọn chúng cho Đạo Đế”.



Chiêu Võ Đạo Đế một hơi uống cạn chén rượu, sau đó cười nói: “Tiên Lão, khinh địch không phải là một thói quen tốt, cần phải biết rằng từ cổ chí kim không biết đã có bao nhiêu người chết vì tính tự cao và khinh địch của mình rồi, bài học xương máu vẫn còn ngay trước mắt!”





Vẻ mặt Tiên Lão không thay đổi: “Bọn họ ngay cả tư cách khiến chúng ta khinh địch cũng không có”.



Chiêu Võ Đạo Đế cười ha hả: “Đã qua nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn ngông cuồng như vậy, nhưng mà ta thích”.







Tiên Lão hành lễ, cung kính, khiêm tốn.



Ông ta chỉ cung kính và khiêm tốn với người trước mặt.



Đúng lúc này, một ảo ảnh đột nhiên xuất hiện trong quán rượu, ảo ảnh hành lễ thật sâu: “Đạo Đế, Bát Phật Mật Tàng đã đến, có tiếp kiến không?”



Chiêu Võ Đạo Đế bình tĩnh nói: “Truyền”.



Ảo ảnh yên lặng lui ra.



Sau đó, tám tên hòa thượng chậm rãi đi vào, tám tên hòa thượng này đều mặc áo cà sa màu đen, đầu đội mũ tăng nhân, trong tay cầm phật châu xương trắng, miệng niệm kinh văn cổ xưa không rõ tên.



Tên hòa thượng dẫn đầu tay trái nắm một cái đầu lâu, tay phải cầm một cái chùy bạch cốt, cứ đi hai bước là gõ một gõ.



Đến khi đi tới trước mặt Chiêu Võ Đạo Đế, tám tên hòa thượng mới đồng loạt dừng lại, sau đó hành lễ thật sâu với Chiêu Võ Đạo Đế: “Bái kiến Đạo Đế”.



Chiêu Võ Đạo Đế cười, nói: “Ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ không đến”.



Hòa thượng cầm đầu hơi hành lễ: “Năm đó sở dĩ chùa Ám Phật của ta có thể vượt qua Hỏa Kiếp đều nhờ Đạo Đế, hôm nay Đạo Đế có việc cần, sao chùa Ám Phật ta có thể không đến được chứ?”



Chiêu Võ Đạo Đế đánh giá hòa thượng đứng đầu, ông ta cười nói: “Ám Tăng, chúc mừng ngươi đã đạt đến cảnh giới Khai Đạo”.







Ám Tăng hành lễ, cung kính nói: “Cũng nhờ vào chỉ điểm ngày đó của Đạo Đế”.







Chiêu Võ Đạo Đế mỉm cười, nói: “Lần này mời các ngươi đến là muốn để các ngươi chứng kiến thời khắc huy hoàng nhất của ta”.







Dường như nghĩ đến gì đó, con ngươi của Ám Tăng đột nhiên co rút, ông ta hành lễ, nghẹn ngào: “Đây là may mắn ba đời của tiểu tăng”.







Chiêu Võ Đạo Đế cười ha ha, cầm chén uống một hơi cạn sạch.







Tiên Lão đứng bên cạnh nhanh chóng rót rượu.







Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đẫy đà đi vào quán rượu, người đến chính là Thiên Võ Tân, khi cô ta nhìn thấy trong phòng có thêm tám cường giả cảnh giới Khai đạo, đôi mắt bỗng nhiên co rút, trong lòng gợn sóng như thủy triều.







Thật kinh khủng!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.