Chương trước
Chương sau
Người phụ nữ gật đầu: “Đúng vậy”.



Người đàn ông hỏi: “Cậu ta thế nào?”



Thiên Võ Tân chần chừ một lát mới nói: “Thật sự là một thiếu niên tài giỏi, sức chiến đấu không tầm thường, nhưng đương nhiên không thể bằng một phần vạn của Đạo Đến được”.





Người đàn ông cười nói: “Ngươi đánh giá hơi thấp Diệp công tử này rồi”.



Người phụ nữ cung kính đứng một bên không đáp.



Người đàn ông lại nói: “Trước đây Chiêu Võ Đại Thần Sư từng tính cho ta một quẻ, nói sau khi ta sống lại qua chín kiếp sẽ gặp một kiếp nạn. Nếu vượt qua được kiếp nạn này, ta sẽ tiến thêm một bước, trở thành người đứng đầu từ trước đến nay dưới nền văn minh Thiên Hành, nhưng nếu không vượt qua được thì đương nhiên sẽ phải chết. Sau đó ta lại nhờ ông ấy tính thêm cho ta một quẻ, muốn biết rốt cuộc là kiếp nạn gì, mà ông ấy chỉ nói với ta lúc ở kiếp thứ chín, ta sẽ gặp một thiếu niên...”







Nói đến đây, ông ta cười khẽ: “Kiếp này vừa khéo là kiếp thứ chín của ta, ta vốn cứ tưởng kiếp nạn của mình là thiên tài tuyệt thế tên là Trần Tuế Nguyệt đến từ Quang Âm Tuế Nguyệt Tông kia, bây giờ xem ra có lẽ là Diệp công tử này”.



Người phụ nữ trầm giọng đáp: “Không thể nào là Diệp công tử kia được”.



Người áo đen hỏi với vẻ hứng thú: “Sao lại thế?”



Người phụ nữ giải thích: “Diệp công tử kia đúng là khá có bản lĩnh, nhưng hắn chỉ có cảnh giới mười phần thần tính, cảnh giới quá thấp, đừng nói là so sánh với tiền bối, còn thua xa cả Trần Tuế Nguyệt kia. Dù sao Trần Tuế Nguyệt cũng được gọi là sống vì Đạo, thần thể Tuế Nguyệt trời sinh...”



Người đàn ông áo đen cười nói: “Vậy ta so sánh với Trần Tuế Nguyệt kia thì sao?”



Dứt lời, không đợi người phụ nữ đáp, ông ta lại cười nói: “Câu hỏi này của ta thật sự hơi mất phong độ, ta so sánh với người trẻ tuổi chẳng khác nào bắt nạt người khác cả”.



Người phụ nữ trầm giọng nói: “Nghe đồn cha của Diệp Quân là cao thủ trên Khai Đạo...”



Người áo đen cười nói: “Trên Khai Đạo à? Thật ra cũng chỉ có thế mà thôi”.



Người phụ nữ nheo mắt, không nói gì.



Người áo đen cầm ly rượu uống một ngụm, sau đó nói: “Tuy Diệp Quân này không bằng Trần Tuế Nguyệt kia, nhưng cũng không thể coi thường được”.







Người phụ nữ chợt cất lời, nếu tiền bối muốn giết Diệp Quân này, tộc Thiên Võ ta sẵn lòng ra sức giúp đỡ”.







Người đàn ông nhìn cô ta, trong đầu chợt dâng lên một suy nghĩ.







Nếu có thể khiến chín tộc Chiêu Võ này đều nghe theo mình thì chưa chắc không phải là chuyện tốt, dù sao bây giờ vì công pháp của mình mà thực lực của ông ta vẫn chưa lên đến thời kỳ đỉnh cao, nếu có thể thu nhận một vài cao thủ cho mình thì có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền phức, hơn nữa còn có thể giúp ông ta có nhiều quyền phát biểu hơn trong Ác Đạo Minh.







Đương nhiên nguyên nhất quan trọng nhất là ông ta hy vọng có nhiều người chứng kiến thời khắc huy hoàng nhất trong đời ông ta hơn.







Kiếp nạn?







Chiêu Võ Đại Thần Sư từng nói với ông ta kiếp thứ chín có thể tạm lánh nạn, chỉ cần thoát được kiếp này, ông ta sẽ có thể phát triển thêm một bậc, đạt đến một độ cao khác.







Nhưng ông ta không muốn lắm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.