Chương trước
Chương sau
Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, có thể không?”



Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Thực lực của cha ngươi thế nào?”



Diệp Quân thành thật nói: “Rất mạnh”.



Người đàn ông trung niên suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Cũng không phải không được”.





Diệp Quân mừng rỡ: “Có thể thật sao?”



Người đàn ông trung niên gật đầu: “Nhưng ta phải nhắc ngươi, thực lực của cha ngươi phải đủ mạnh, nếu không nhân quả Đại Đạo thêm vào người ông ta, nếu không thể chịu được…”



Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi hiểu chứ”.







Diệp Quân mỉm cười: “Cha ta có thể làm được”.



Người đàn ông trung niên nói: “Ngươi cần ta làm gì?”



Dĩ nhiên ông ta không nghĩ thiếu niên trước mặt này sẽ cứu ông ta không công, người ta cứu ông ta chắc chắn có mục đích, trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí.



Diệp Quân nói: “Làm việc cho ta một trăm năm”.



Người đàn ông trung niên không do dự lập tức nói: “Được”.



Nếu một trăm năm có thể đổi lại sự tự do thì quá hời.



Thấy người trước mặt đồng ý nhanh như vậy, Diệp Quân lại thấy hơi ngạc nhiên, hắn không nghĩ nhiều bèn cười nói: “Tiền bối có thể nói một chút về nơi này cho ta không?”



Người đàn ông trung niên gật đầu, ông ta nhìn xung quanh, ánh mắt lóe lên tia phức tạp: “Nơi này từng tên là vũ trụ Thiên Khải, cũng được gọi là kỷ nguyên Thiên Khải …”



Nói đến đây ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi có biết tại sao nơi này được gọi là kỷ nguyên Thiên Khải không?”



Diệp Quân lắc đầu.



Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: “Vì ta tên Thiên Khải”.



Diệp Quân: “…”



Người đàn ông trung niên lại nói: “Tất nhiên đó đều là chuyện đã qua, bây giờ ta chẳng qua chỉ là một tù nhân Đại Đạo”.







Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, hơi tò mò nói: “Trên Cửu Trọng Thiên là Đại Đạo thật sao?”







Người đàn ông trung niên gật đầu: “Nói chính xác hơn là Đại Đạo hiện hữu”.







Diệp Quân hơi không hiểu: “Tiền bối, ta không hiểu tại sao các ông lại bị nhốt ở đây?”







Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: “Nghịch thiên không thành, ngược lại bị đánh”.







Diệp Quân: “…”







Người đàn ông trung niên thấp giọng thở dài: “Tuổi trẻ ngông cuồng, học được một chút bản lĩnh là tự cho rằng mình vô địch thiên hạ, nên mới muốn học theo vài người đã từng nghịch thiên nghịch đạo. Ở thời đại đó của bọn ta, hình như không gào lên hai câu “Mạng là do ta chứ không do trời” thì đều cho rằng mình không lợi hại”.







Nói đến đây ông ta nhìn Diệp Quân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.