Chương trước
Chương sau
Trên một vùng đất rộng lớn, có một tấm bia đá cao vạn trượng sừng sững trong thiên địa, trên bia đá chỉ có hai chữ to cổ xưa: Đăng Thiên.



Khi đi tới trước bia đá, sắc mặt Diệp Quân nhất thời trở nên nặng nề, cũng không biết tấm bia đá này đã trải qua bao nhiêu năm tháng, nó tản ra một hơi thở xưa cũ và tang thương, hơi thở đó khiến người ta không nhịn được nảy sinh một cảm giác sợ hãi.



Đăng Thiên!





Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lại, trên đỉnh của bia đá là một cầu thang bằng đá, cầu thang nối dài đến cuối chân trời, mà trên những thềm đá này còn có chín cánh cửa đá sừng sững.



Trọng Thiên thứ chín!



Diệp Quân đang muốn ngự kiếm bay lên thì đột nhiên có giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Đạo hữu”.







Diệp Quân quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có hai người đi tới, một nam một nữ, trông đều rất trẻ tuổi, nam mặc áo choàng trắng, phong độ nhẹ nhàng, nữ mặc váy trắng, rất xinh đẹp, nhưng lại hơi nhút nhát.



Dung mạo của hai người rất giống nhau.



Diệp Quân hỏi: “Có chuyện gì sao?”



Người đàn ông đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Đạo Hữu muốn tham gia trận chiến Đăng Thiên à?”



Diệp Quân mỉm cười: “Muốn thử xem sao?”



Người đàn ông hỏi: “Đây là lần đầu tiên đạo hữu đến đúng không?”



Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”



Người đàn ông cười to: “Muốn tham gia trận chiến Đăng Thiên phải có hai thứ trước, thứ nhất là Tích Đạo Phù, thứ hai là Đạo Dược”.



Diệp Quân hơi nghi ngờ.



Người đàn ông cười giải thích: “Tích Đạo Phù có thể che giấu thần thức và hơi thở của mình, có thể xoá đi dấu vết ngươi để lại trong thiên địa, thứ này rất quan trọng, không chỉ có thể che giấu hơi thở của ngươi còn có thể khiến người khác không thể cảm nhận được ngươi. Nếu người khác không cảm nhận được hơi thở của ngươi sẽ không biết thực lực của ngươi mạnh bao nhiêu, đương nhiên cũng sẽ không dám tuỳ tiện ra tay với ngươi, còn về Đạo Dược…”





Nói đến đây, hắn ta cười khẽ: “Thứ này càng quan trọng hơn. Đạo Dược là thánh dược chữa thương, tiến vào trong Trọng Thiên thứ nhất vô cùng nguy hiểm, bị thương là chuyện khó tránh khỏi. Nếu không mang theo chút thuốc chữa thương thì sẽ rất nguy hiểm”.







Tích Đạo Phù!







Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, bây giờ ngươi có thể che giấu hơi thở cho ta không?”







Tiểu Tháp đáp: “Đương nhiên có thể, yên tâm, sau khi cải tạo, bây giờ dù là Bát điện chủ kia cũng không cảm nhận được hơi thở của ngươi ấy chứ”.







Diệp Quân gật đầu, sau đó nhìn người đàn ông trước mặt, cười nói: “Đa tạ huynh đài nhắc nhở, nhưng ta không cần những thứ này”.







Người đàn ông cười đáp: “Được”.







Diệp Quân chắp tay, xoay người ngự kiếm bay lên, biến mất ở cuối chân trời.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.