Ông ta hiểu đạo lý no một bữa và no cả đời này.
Tuy đã lên đến cảnh giới Khai Đạo nhưng nếu không có cơ duyên trời ban thì cả đời này chỉ tới thế.
Mà muốn tiến thêm thì phải có quý nhân hỗ trợ.
Vị Diệp thiếu này chính là quý nhân.
Kiến cỏ vĩnh viễn không thể với tới trời cao, nhưng nếu rơi trúng cánh đại bàng thì có thể theo đó vượt cửu thiên.
Chính là mượn sức.
Cả đời có khi không thể gặp được quý nhân, nhưng đã gặp thì phải ra sức bám lấy.
Bản thân không bay lên được thì tìm ô dù hỗ trợ cho.
Binh Chủ và những người khác nghe vậy thì rơi vào im lặng.
Bọn họ hiểu ra vì sao Thiên Xích muốn ở lại.
Là để mượn sức.
Trong lòng họ sinh ra suy nghĩ phức tạp. Nếu có thể lựa chọn, ai cũng muốn nâng cao sức mạnh.
Nhưng họ cũng biết cho dù có quả Đạo Linh và tinh thể Vĩnh Hằng thì tiến thêm một bước gần như là bất khả thi.
Khi đã đạt đến trình độ nhất định mà lại không có ai dìu dắt, tiếp tục đi tới khó như lên trời.
Binh Chủ bỗng nói: “Nếu Diệp thiếu không chê, ta bằng lòng theo cậu làm chân sai vặt”.
Tú Võ cũng nói: “Ta cũng bằng lòng”.
Kiếm Bạch Y lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3307990/chuong-4027.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.