Chương trước
Chương sau
Khi ngẩng đầu lên, bóng thú kia đã ập tới.



Tóc gáy hắn dựng đứng, tự hỏi đây là thứ gì?



Bỗng có hàng loạt tia sáng xuất hiện trước mặt hắn.



Uỳnh!





Ngăn cản cái bóng thú kia lại.



Cái bóng nhòe đi rồi trở lại bên Bát điện chủ, cất giọng khàn đặc: “Ly Hận Thiên thật sự muốn nhúng tay vào việc người khác à?"







Lão Đạo nhìn cái bóng thú kia, nói: “A Tì Địa Ngục”.



Bóng thú cười gằn: “Hai nơi chúng ta vốn nước sông không phạm nước giếng, cần gì vì một kẻ ngoại lai mà động chạm qua lại?"



Lão Đạo liếc nhìn Diệp Quân, hỏi: “A Tì Địa Ngục các ngươi trêu vào hắn làm gì?"



Bóng thú nhe răng: “Sao? Không được à?"



Lão Đạo vừa mở miệng thì bỗng cảm nhận được sức mạnh thần bí kia đang tăng lên.



Bị bài xích rồi!



Ông ta nhíu mày.



Bóng thú lại cười: “Lão Đạo, việc ông đến nơi này đã là Đại Đạo bất dung, nếu còn nán lại thì e rằng vị kia sẽ xuất hiện, có muốn đi cũng không kịp nữa”.



Lão Đạo mặc kệ nó mà dùng Đạo khí truyền âm cho Hoành Sơn Ảnh: “Mắt nhìn người của ngươi rất tốt. Ta không nhìn thấu nhân quả trên người thanh niên này, hắn sẽ rất đáng để đầu tư. Tiết lộ cho ngươi một thiên cơ: sau lưng hắn có đại năng tuyệt thế nâng đỡ, ta cũng không biết mạnh đến đâu, nhưng khẳng định là cực kỳ cực kỳ mạnh”.



Ông ta thoáng dừng lại: “Nhưng Ác Đạo Minh cũng không đơn giản, nội tình rất sâu. Thanh niên này có thể chịu được nhân quả, nhưng các ngươi thì chưa chắc nếu quyết định giúp hắn. Đương nhiên, nếu gánh vác nổi thì về sau chính là trợ lực to lớn với tộc Hoành Sơn các ngươi. Nói ngắn lại, lợi ích lớn, nguy hiểm cũng lớn, tự suy xét cho kỹ”.



Hoành Sơn Ảnh thoáng nhìn Diệp Quân, đáp: “Nếu không có người giúp sức, tộc chúng ta liệu có cơ hội trở lại văn minh cấp năm không?"





Lão Đạo lắc đầu: “Tuyệt đối không”.







Hoành Sơn Ảnh rơi vào im lặng.







Lão Đạo thở dài: “Năm xưa ta từng chịu ơn từ tổ tiên ngươi nên mới tiết lộ thiên cơ này. Ta hy vọng ngươi có thể kiên trì, nhưng địa vị của ngươi trong tộc quá thấp. Mấy lão già kia đã không còn ý chí chiến đấu, chỉ muốn bình đạm qua ngày nên chắc chắn sẽ không ủng hộ ngươi. Nếu tiếp tục, hoàn cảnh của ngươi ở trong tộc sẽ vô cùng tồi tệ”.







Hoành Sơn Ảnh vẫn không nói gì.







Cô ta sở dĩ đến giúp đỡ Diệp Quân vì hắn có thánh tự của Thủy tộc.







Thủy tộc và tộc Hoành Sơn đều thuộc về chín tộc Chiêu Võ năm xưa, đều từng là văn minh cấp năm, cũng cùng bị văn minh Thiên Hành tiêu diệt.







Diệp Quân có thánh tự đồng nghĩa với việc hắn được Thủy tộc ủng hộ, vậy nên Hoành Sơn Ảnh mới quyết định hỗ trợ hắn. Nào ngờ Ác Đạo Minh lại thâm sâu đến nỗi Ly Hận Thiên cũng phải kiêng kỵ.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.