Mà lúc này, Thiên Xích lại dùng huyền khí truyền âm một lần nữa: “Cương Lão, ông đừng có ra vẻ chưa trải sự đợi như thế, thanh kiếm này cũng chỉ là một vật tầm thường ở nhà Diệp thiếu mà thôi, ông kinh ngạc như thế khiến ta hơi mất mặt”.
Cương Chủ: “???”
Thiên Xích lại nói: “Diệp thiếu, hôm nay cậu không tưới nước cho cây à?”
Diệp Quân: “…”
Thiên Xích thẳng thừng dẫn Cương Chủ chạy về phía xa…
Diệp Quân hơi sửng sốt.
Ba người nhanh chóng đi tới trước Tiên Đạo Thụ, khi nhìn thấy quả Đạo Linh trên cây, sắc mặt Cương Chủ thoáng chốc trở nên nặng nề, mà trong nháy mắt, ánh mắt ông ta đã trở nên nóng bỏng, trong mắt là sự tham lam không thể che giấu.
Ông ta là thể tu, cần thần vật thế này nhất, trực giác cho ông ta biết nếu ăn một quả này vào, chắc chắn thực lực của ông ta sẽ được tăng lên rất nhiều.
Lúc này, Thiên Xích lại dùng huyền khí truyền âm: “Ông bình tĩnh chút đi, đây chỉ là một loại cây bình thường ở nhà Diệp thiếu thôi, đúng là dáng vẻ chưa trải sự đời”.
Cương Chủ: “…”
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay, một tinh thể Vĩnh Hằng bay đến trước mặt Cương Chủ.
Cương Chủ hơi ngạc nhiên: “Diệp công tử, thứ này…”
Diệp Quân cười nói: “Chút quà ra mắt”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3307959/chuong-3996.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.