Lúc này, Binh chủ đột nhiên mở mắt, ông ta nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, trong mắt lộ vẻ phức tạp, sau đó trả kiếm lại cho Diệp Quân.
Diệp Quân nói đùa: “Ta còn tưởng tiền bối sẽ cướp nó chứ”.
Binh chủ gật đầu, thành thật đáp: “Đúng là ta từng nghĩ thế”.
Diệp Quân cười hỏi: “Điều gì đã khiến tiền bối từ bỏ ý nghĩ này vậy?”
Binh chủ nhìn Diệp Quân: “Ta chắc chắn có thể đánh chết ngươi, nhưng chắc chắn không thể thắng được người tạo ra thanh kiếm này”.
Diệp Quân lập tức sa sầm mặt.
Thiên Xích ở bên cạnh vội giảng hoà: “Đánh hay không đánh cái gì chứ, người trong giang hồ, dĩ hoà vi quý, dĩ hoà vi quý…”
Diệp Quân cười to, cất kiếm Thanh Huyên đi rồi nói: “Ta yếu kém, sau này mong hai tiền bối chỉ giáo nhiều hơn”.
Thấy Diệp Quân đột nhiên khiêm tốn, Thiên Xích và Binh chủ nhất thời hơi ngạc nhiên, từ khi gặp nhau đến giờ, Diệp công tử này vẫn luôn lúc vô tình khi hữu ý khoe khoang, bây giờ đột nhiên không làm ra vẻ nữa, còn trở nên khiêm tốn, khiến hia người họ hơi không quen.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta phải tưới nước cho cây của ta, mời hai vị tiền bối đi theo ta…”
Dứt lời, hắn đi về phía xa.
Thiên Xích và Binh chủ cau mày, tưới nước cho cây?
Binh chủ trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3307948/chuong-3985.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.