Mà nơi này cũng là cấm địa bậc nhất của Đại Chu, vì nơi này từng là nơi an nghỉ dành cho tiên tổ các đời trước của Đại Chu, ngoài con cháu hoàng thất cán cốt nhất của Đại Chu, người ngoài đều không được đi vào nơi này.
Chu Phạn và Diệp Quân vừa đến đây, một ông lão râu tóc bạc phơ bước ra đón, ông ta cúi người chào cả hai: “Bái kiến điện hạ, Diệp công tử”.
Chu Phạn khẽ gật đầu, sau đó dẫn Diệp Quân đi về phía xa.
Ông lão vội giải trừ kết giới.
Khi hai người đi vào vùng đất tiên tổ, nghênh đón cả hai là một tinh không rực rỡ sắc màu, tinh quang xung quanh lung linh, cực kỳ rực rỡ.
Cách trước mặt họ cả ngàn trượng là hơn cả trăm cột sáng lơ lửng.
Chu Phạn cúi người xuống với cột sáng đó: “Các vị tiên tổ, làm phiền rồi”.
Dứt lời, cô ta quay đầu lại nhìn Diệp Quân: “Qua đây”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ừ”.
Dứt lời, hắn đi về phía khu vực cột sáng, như nghĩ đến điều gì hắn bỗng dừng bước, sau đó xoay người nhìn Chu Phạn, xòe tay ra, một chiếc nhẫn chậm rãi bay đến trước mặt cô ta.
Chu Phạn hơi khó hiểu.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Trận chiến lần này không chỉ có Đại Chu ra sức mà còn vài thế lực mạnh khác nữa, họ bị tổn thất không ít, đây là chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3307893/chuong-3930.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.