Chương trước
Chương sau
Chu Phạn mỉm cười nhìn Diệp Quân bên cạnh, dĩ nhiên cô ta biết sở dĩ nữ kiếm tu tử váy trắng này làm thế hoàn toàn là vì Diệp Quân.



Ngay lúc này Đạo Quân ở một bên bỗng bước ra, sau đó cung kính chào: “Tiền bối, vãn bối cả gan hỏi một câu, nếu Cửu điện hạ không còn nữa thì Đại Chu ta có nguy cơ bị diệt vong sao?”



Nghe Đạo Quân nói thế, mọi người đều hoàn hồn.



Đúng thế!





Nữ kiếm tu này nói Chu Phạn còn thì kiếm khí đó còn, nói cách khác nếu Chu Phạn không còn, vậy kiếm khí đó cũng biến mất?



Người phụ nữ váy trắng nhìn Đạo Quân, không đáp lời mà nhìn Diệp Quân: “Đi theo ta”.



Dứt lời, bà ấy xoay người đi sang một bên, ánh mắt Đạo Quân hiện lên vẻ lo lắng.







Diệp Quân kéo Chu Phạn đi theo.



Chu Phạn vốn dĩ muốn từ chối, vì nữ kiếm tu váy trắng này không gọi cô ta nhưng Diệp Quân lại nắm chặt lấy tay cô ta kéo đi, cô ta không còn cách nào khác chỉ đành đi theo.



Người phụ nữ váy trắng chậm rãi bước đi.



Diệp Quân kéo Chu Phạn đi bên cạnh bà ấy.



Người phụ nữ váy trắng nói: “Con phải nhanh một chút”.



Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó nói: “Cô cô, người và cha…”, nói đến đây hắn nhìn người phụ nữ váy trắng, không nói gì nữa.



Người phụ nữ váy trắng nói: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi”.



Diệp Quân: “…”



Người phụ nữ váy trắng dừng bước, bà ấy xòe tay ra, tám chiếc nhẫn bay đến trước mặt Diệp Quân: “Cho con”.



Diệp Quân thấy cảm động, đây chắc chắn là mấy chiếc nhẫn của đám người Thập điện chủ trước đó, nhưng sau đó hắn nhíu mày, vì hắn nhớ tới khi đó Thập điện chủ chỉ có bảy người, mà ở đây lại có tám chiếc nhẫn.



Diệp Quân nhận lấy nhẫn, sau đó nói: “Cô cô, giọng nói bí ẩn lúc nãy là?”



Người phụ nữ váy trắng nói: “Chỉ là một con kiến thôi”.



Diệp Quân: “…”



Chu Phạn: “…”



Người phụ nữ váy trắng lại nói: “Người bảo vệ trật tự Đại Đạo hiện có”.







Diệp Quân hơi tò mò: “Hình như ông ta quen với người”.







Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Năm đó đi ngang qua một nơi, Đại Đạo hiện có gì đó hơi kiêu ngạo, bị ta dạy dỗ một trận, bị ông ta nhìn thấy”.







Diệp Quân: “…”







Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân vội lấy Tiểu Tháp ra, sau đó nói: “Cô cô, bây giờ Tháp gia đi theo con hơi mất sức, cô cô có thể thăng cấp cho nó không?”







Tiểu Tháp rất cảm động, vui mừng nói: “Cái tên này, cuối cùng ngươi cũng nói được một câu tiếng người rồi”.







Diệp Quân: “…”







Người phụ nữ váy trắng nhìn Tiểu Tháp, xòe tay ra, Tiểu Tháp lập tức rơi vào trên tay bà ấy, Tiểu Tháp phấn khích nói: “Thiên Mệnh tỷ tỷ”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.