Chương trước
Chương sau
Một bộ váy trắng không nhiễm bụi trần.



Mọi người đều đưa mắt nhìn kiếm tu nữ váy trắng vừa bước ra đó.



Đều là những ánh mắt tò mò.



Dĩ nhiên tất cả cường giả Đại Chu đều rất tò mò về những người đứng sau Diệp Quân, dù sao một yêu nghiệt như Diệp Quân chắc chắn không phải là người mà người bình thường có thể dạy dỗ ra được, chỉ là họ không biết rốt cuộc người đứng sau Diệp Quân mạnh đến mức nào.





Chẳng mấy chốc vài cường giả Đại Chu sa sầm mặt mày.



Vì họ nhận ra lúc kiếm tu nữ váy trắng này bước ra, trên người lại không hề có dao động năng lượng, so với lúc cường giả Ác Đạo Minh thì quả thật là một trời một vực.







Từ Thiên đó bỗng khó hiểu nói: “Lão đạo sĩ, tại sao ta không cảm nhận được người này?”



Người phụ nữ váy trắng vừa bước ra, ông ta nhận ra mình không hề cảm nhận được sự tồn tại của người phụ nữ váy trắng.



Hơi bất thường.



Đạo Quân bình thường nói: “Có phải là ngươi quá yếu không?”



Từ Thiên nổi giận: “Mẹ kiếp!”



Đạo Quân mặc kệ Từ Thiên, ông ta nhìn người phụ nữ váy trắng bước ra từ đằng xa, ánh mắt cũng hiện lên vẻ ngờ vực, vì ông ta cũng không cảm nhận được.



Ngay khi người phụ nữ váy trắng bước ra, vẻ mặt Hoàng Đế Đại Chu bỗng trở nên nghiêm trọng.



Vì ông ta cũng không cảm nhận được.



Mà nếu không cảm giác được khí tức của đối phương, chỉ có hai khả năng, một là đối phương có khả năng che giấu cực kỳ cao, giấu được bí mật và khí tức của mình; hai là thực lực của đối phương vượt xa ông ta.



Nghĩ đến đây Hoàng Đế Đại Chu cảm thấy sợ hãi, vì ông ta nghĩ chắc chắn là khả năng thứ hai.



Lúc này đám người Việt Tôn ở phía xa cũng nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng.



Phải nói là Việt Tôn hơi thất vọng, vì người phụ nữ váy trắng quả thật quá bình thường.







Ngay khi bước ra thế mà lại không có một chút dao động Đại Đạo nào.







Quả thật khiến người khác thất vọng.







Lúc này Việt Tôn cũng cảm thấy khá may mắn, cũng may trước đó không rời đi vì sự bất an của mình, nếu không có thể mình đã đánh mất rất nhiều tài sản của Đại Chu rồi.







Ở một bên khác, sau khi nhìn thấy người phụ nữ váy trắng, Diệp Thanh Thanh lập tức hừ một tiếng, sau đó xoay người ngự kiếm bay đi, thoáng chốc đã biến mất ở tận cuối tinh không.







Thập điện chủ nhìn người phụ nữ váy trắng, sau đó cười nói: “Nghe nói ngươi chưa từng đánh ra nhát kiếm thứ hai?”







Người phụ nữ váy trắng không để ý tới Thập điện chủ mà quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân vội nói: “Ông ta muốn tìm người”, hắn vẫn chưa quên, lần trước hắn bị cô cô đánh một trận vì đối thủ quá yếu, đến nay nhớ lại vẫn cảm thấy sợ.







Người phụ nữ váy trắng thu lại tầm nhìn, sau đó quay đầu nhìn Thập điện chủ, Thập điện chủ bỗng bật cười: “Chuẩn bị cho tốt, ta sẽ đánh vỡ đầu ngươi chỉ bằng một quyền”, nói rồi ông ta đột ngột vươn vai, sau đó năm ngón tay siết chặt thành nắm đấm rồi đấm một quyền vào người phụ nữ váy trắng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.