Bị trấn áp thật rồi.
Chu Phạn cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, cô ta nhìn Diệp Quân nghiêm túc nói: “Lúc trấn áp ngọn lửa này, huynh có vất vả không?”
Diệp Quân bật cười, hắn nhẹ nhàng xoa mặt Chu Phạn.
Chu Phạn mỉm cười, vẻ mặt động lòng người.
Diệp Quân nhìn ngọn lửa Thiên Hành đó, mỉm cười nói: “Đây là do cô cô ta trấn áp”.
Chu Phạn muốn nói lại thôi.
Diệp Quân cười nói: “Giữa ta và muội không cần phải che giấu”.
Chu Phạn nhìn Diệp Quân, dịu dàng như nước: “Ừ”.
Diệp Quân nói: “Muội tò mò thực lực của cô cô ta phải không?”
Chu Phạn gật đầu, cô ta thật sự không thể tưởng tượng được người có thể trấn áp lửa Thiên Hành.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười: “Ta không thể trả lời muội vấn đề này, vì ta cũng không biết rốt cuộc cô cô mạnh đến mức nào”.
Chu Phạn hơi khó hiểu: “Huynh cũng không biết ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Cho đến lúc này, kẻ thù mà ta gặp đều không thể đỡ được một nhát kiếm của bà ấy”.
Nói rồi hắn chỉ vào lửa Thiên Hành: “Bao gồm cả lửa Thiên Hành này, hôm đó lúc ngọn lửa này lao đến, cô cô ta chỉ giơ ngón tay lên, ngọn lửa này mất tác dụng”.
Vẻ mặt Chu Phạn thay đổi.
Chỉ giơ ngón tay đã trấn áp được lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3307880/chuong-3917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.