Chương trước
Chương sau
Bên ngoài hoàng thành, cô gái áo đỏ cầm đao đứng đó, tay trái cầm một cây mía, cắn một miếng, nhai một hồi rồi nhả ra.



Vẻ mặt hết sức bình thản.



Tay cô ta cầm một thanh trường đao màu đỏ máu, sau lưng đeo một thanh kiếm không biết tên.



Rất nhiều cường giả hoàng tộc Đại Chu đứng trên hoàng thành, sắc mặt mọi người đều cực kỳ nghiêm trọng.





Đã không biết đã bao nhiêu năm không có ai đến mạo phạm hoàng tộc Đại Chu.



Hơn nữa lại còn táo bạo, trắng trợn như vậy.



Một người đánh cả Đại Chu?







“Ngông cuồng!”



Một ông lão bỗng bước đến trước mặt cô gái áo đỏ, ông ta định nói gì đó thì Chu Phạn trên tường thành bên dưới bỗng nói: “Triết Lão, lùi lại”.



Ông lão xoay người hơi cúi người với Chu Phạn, sau đó nói: “Điện hạ, người này xúc phạm Đại Chu, ta không thể nhịn được, hôm nay chống lại lệnh, sau này mong điện hạ trừng phạt”.



Dứt lời ông ta xoay người đánh một quyền về phía cô gái áo đỏ.



Cú đấm như sấm, vừa nhanh lại vừa ngang tàng.



Cô gái áo đỏ chém một nhát đao xuống.



Vù.



Chỉ một nhát nhẹ nhàng, ông lão đó bị chém làm đôi, máu văng tung tóe.



Bị giết trong tích tắc.



Mọi người ở đó đều hoảng sợ.



Sắc mặt Chu Phạn tái nhợt: “Bắt đầu từ lúc này, không có lệnh của ta, không ai được ra khỏi thành nghênh chiến”.



Dứt lời cô ta quay lại nhìn Đạo Quân bên cạnh, Đạo Quân khẽ gật đầu, sau đó vận chuyển huyền khí nói: “Khởi trận”.



Ầm!



Ở sâu trong một ngọn núi trong hoàng thành Đại Chu, một luồng sáng xanh bỗng lao lên trời, thoáng chốc dãy núi và thời không cách đó cả mấy vạn dặm rung chuyển dữ dội.



Luồng sáng xanh đó dần ngưng tụ thành một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ, tay cầm một thanh kiếm đạo.



Trời đất xung quanh, từng tia sáng màu xanh bí ẩn liên tục tụ lại chỗ người đàn ông trung niên áo đạo sĩ.







Đạo sát trận.







Sát trận mạnh nhất của Đạo Môn.







Trận pháp này do người lập ra Đạo Môn – Đạo Ngôn tự mình tạo ra, hơn nữa để lại một phân hồn đặt trong đó làm cốt lõi của trận pháp, trong ngàn trăm vạn năm nay, mỗi một đời chủ Đạo Môn đều sẽ đưa sức mạnh của mình vào trận pháp này, thế nên uy lực của trận pháp này không ngừng tăng lên hàng năm.







Đây cũng là lá bài mạnh nhất của Đạo Môn.







Đạo Quân quay sang nhìn Chu Phạn, Chu Phạn trầm giọng nói: “Đạo Quân yên tâm, Đại Chu ta và Diệp công tử sẽ không phụ Đạo Môn”.







Đạo Quân khẽ gật đầu.







Thật ra trận pháp này dùng để đề phòng chùa Phạn Thiên và hoàng tộc Đại Chu, bây giờ dùng thì ít nhất một ngàn năm không thể sử dụng nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.