Chương trước
Chương sau
Thực lực của người phụ nữ này quá kinh khủng.



Nhưng Chu Phạn lại lắc đầu: “Chúng ta đều không đi được đâu”.



Đạo Quân giật mình.



Xa xa, người phụ nữ áo đỏ nhìn Chu Phạn, nhếch miệng cười: “Cô thông minh đấy…”





Nói đến đây cô ta lại nhìn Từ Thiên: “Không như lão đầu trọc này, ta chưa thấy người nào ngu như ông ta”.



Mọi người: “…”



Sắc mặt Từ Thiên cực kỳ khó coi, lửa giận trong lòng bốc lên, ông ta suýt nữa thì thiêu đốt linh hồn.







Nhưng ông ta vẫn kìm lại.



Bởi vì thực sự không thể đánh lại!



Chu Phạn nói: “Các hạ, vì sao Ác Đạo Minh lại nhắm vào vị Diệp công tử này?”



Người phụ nữ áo đỏ cắn một miếng mía rồi nói: “Ta chỉ quan tâm việc giết người, không quan tâm việc khác”.



Chu Phạn khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Tứ hoàng tử, thấy Chu Phạn nhìn lại, tim Từ Thiên đập thình thịch, bây giờ ông ta chỉ muốn giả chết.



Thấy tâm hồn yếu ớt của Từ Thiên, Chu Phạn vẫn hơi không nỡ, vì thế cô ta do dự rồi nói: “Đại sư có thể đấu một lần cuối cùng nữa không?”



Từ Thiên: “…”



Từ Thiên liếc nhìn Đạo Quân bên cạnh, trong lòng bàn tay Đạo Quân có phù ấn đang xoay tròn.



Từ Thiên im lặng một lúc lâu rồi khẽ gật đầu.



Mà phía xa, người phụ nữ áo đỏ lại nhìn Đạo Quân và Từ Thiên với ánh mắt đầy trêu chọc, cô ta cũng không vội, từ từ cắn mía.



Từ Thiên hít sâu một hơi rồi bước ra một bước, xòe bàn tay ra, trong tay ông ta xuất hiện một Phù ấn.



Phật ấn Phạn Thiên!



Đây là thần vật mạnh nhất chùa Phạn Thiên, bên trong có chứa đạo pháp Phật gia của trụ trì chùa Phật Thiên, là thần khí trấn chùa.



Từ Thiên nhìn Diệp Quân trong lòng Chu Phạn, im lặng không nói.



Thật ra ban đầu ông ta không muốn nhúng tay vào chuyện rắc rối này, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến chùa Phạn Thiên.







Hơn nữa thực lực của Ác Đạo Minh đã vượt xa dự đoán của ông ta.







Nhưng không có cách nào.







Đại Chu đang cược lớn!







Đạo Môn cũng đang cược lớn!







Nếu chùa Phạn Thiên không cược, sau này chắc chắn sẽ bị bỏ lại rất xa.







Từ Thiên khẽ nói trong lòng: “Hy vọng vị Diệp công tử này thật sự đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm, nếu không lão tử sẽ thua tới nỗi chẳng còn quần trong luôn mất…”







Nói xong ông ta xòe bàn tay, Phật ấn Phạn Thiên trong tay bay lên không trung, trong chớp mắt, từng luồng Phật quang màu đỏ bay ra từ Phật ấn Phạn Thiên, đồng thời từng tiếng hát cổ xưa không ngừng vang lên trong đất trời.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.