Chương trước
Chương sau
Năm cao thủ cảnh giới Khai Đạo đồng thời ra tay là một chuyện đáng sợ đến mức nào?



Những uy áp đáng sợ liên tục lan tràn ra xung quanh, những nơi nó đi qua đều sụp đổ, dù là Đại Đạo của vũ trụ này cũng bị tiêu diệt trong nháy mắt.



Nhìn thấy năm người cùng xông lên, sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc trở nên khó coi.



Mẹ kiếp!





Đám người này đúng là không có đạo đức.



Kiếm ý trong tay Diệp Quân lập tức được đổi thành kiếm Thanh Huyên, hắn xoay nhẹ cổ tay vung kiếm ra, một tia kiếm quang lập tức chiếu xuống.



Ầm!







Sau một âm thanh chấn động đất trời, cơ thể Diệp Quân lập tức bay xa mấy vạn trượng, trên người hắn xuất hiện vô số vết nứt, máu tươi bắn tung toé, nhưng nó lập tức bị hắn hấp thu, biến thành những sức mạnh huyết mạch bao phủ xung quanh hắn.



Việt Tôn đứng đầu ở phía xa thì lại rất kinh ngạc, vì bàn tay phải của ông ta đã bị chém nát vì ông ta đỡ kiếm.



Những người còn lại cũng bị chiêu kiếm của Diệp Quân làm bị thương.



Lúc này trong lòng năm người đều rất sợ hãi.



Đòn tấn công của năm người họ chẳng những không giết chết Diệp Quân còn để Diệp Quân làm mình bị thương ngược lại?



Thật khó tin!



Việt Tôn đột nhiên cất giọng lạnh lùng: “Thanh kiếm đó của hắn có vấn đề!”



Nghe thấy lời này, bốn người khác đồng loạt nhìn về phía thanh kiếm trong tay Diệp Quân, khi nhìn thấy thanh kiếm, mấy người họ đều cau mày thầm thấy nghi ngờ. Đây là thanh kiếm gì mà có thể làm bọn họ bị thương được!



Phải biết rằng bọn họ đều là cao thủ Độc Khai Nhất Đạo, bây giờ tất cả thần vật trong Đại Đạo đều không thể đả thương bọn họ.



Một thanh kiếm vượt qua tất cả Đại Đạo hiện hữu?



Nói thế chẳng phải không thực tế chút nào sao?



Một cao thủ cảnh giới Khai Đạo trong nhóm trầm giọng nói: “Có phải chúng ta hơi đánh giá thấp tên này rồi không?”



Bốn người còn lại im lặng.



Lúc này, một ông lão mặc áo xanh ở bên cạnh chợt mở lòng bàn tay, một cái la bàn phong thuỷ xuất hiện trong tay ông ta.



Việt Tôn đứng đầu hơi cau mày: “Đạo Giải, lúc này rồi mà ông còn xem bói cái gì?”







Ông lão tên Đạo Giải nhìn Diệp Quân phía xa, trầm giọng nói: “Kẻ này không đơn giản, ta muốn xem thử có thể đối địch với hắn không”.







Dứt lời, ông ta bắt đầu làm phép, la bàn trong tay xoay tròn với tốc độ nhanh, nhân quả đại đạo xuất hiện.







Việt Tôn hơi không vui, ông ta đang định lên tiếng thì Đạo Giải đột nhiên trợn tròn mắt phun ra một ngụm máu, la bàn trong tay ông ta nứt vỡ rồi tan biến.







“Mẹ kiếp!”







Đạo Giải nhìn Diệp Quân như nhìn thấy ma, liên tục lùi lại, nói với giọng điệu ngạc nhiên: “Phía sau kẻ này có người chống lưng, lão phu không thắng nổi”.







Dứt lời, ông ta lập tức xoay người bỏ chạy.







“Chết tiệt!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.