Chương trước
Chương sau
Chu Mục hơi ngạc nhiên.



Đạo sĩ lại nói: “Có lẽ lai lịch của hắn còn đáng sợ hơn nền văn minh Thiên Minh”.



Chu Mục quay phắt lại nhìn đạo sĩ, mặt đầy vẻ khó tin.



Ánh mắt đạo sĩ hiện lên vẻ phức tạp: “Ngọn lửa Thiên Hành… bị ai đó trấn áp rồi”.





Chu Mục run giọng nói: “Đây…”



Ngay lúc này một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt hai người, ông lão hơi cúi người xuống với hai người, sau đó nói: “Nhị điện hạ, Đạo Quân đại nhân, Hoàng điện hạ cho mời”.



Hoàng điện hạ!







Ánh mắt Chu Mục hiện lên vẻ phức tạp, sau đó nói: “Ta đến ngay”.



Ông lão gật đầu, sau đó lùi đi.



Chu Mục hơi ngờ vực: “Cửu muội tìm chúng ta…”



Đạo Quân nói: “Cô ấy sắp đối phó với Ác Đạo Minh”.



Chu Mục trầm giọng nói: “Cửu muội và thiếu niên kia là kiểu quan hệ đó thật sao?”



Đạo Quân bình tĩnh nói: “Nếu đúng là thế thì tốt, nếu không phải cũng không sao”.



Chu Mục nhìn Đạo Quân: “Nói thế là sao?”



Đạo Quân nói: “Thiếu niên đó đã vượt qua cả vạn dặm để đến đây cứu Cửu điện hạ, đủ thấy nhân cách và sự nghĩa hiệp của hắn. Cho dù họ không phải là kiểu quan hệ đó, nhưng những gì Cửu điện hạ làm hôm nay chắc chắn sẽ được đền đáp. Đương nhiên, nếu đúng là thế thì càng tốt”.



Chu Mục lặng thinh.



Đạo Quân nhìn Chu Mục, thành khẩn mà nói: “Tứ điện hạ vừa rồi không kiềm chế được lao ra, chắc chắn bệ hạ rất thất vọng, nếu trong lòng không có lợi ích quốc gia, chỉ có tư lợi, người như vậy sao có thể làm Hoàng Đế Đại Chu được? Bệ hạ, người phải học cách nhìn nhận mọi việc từ góc độ của của bệ hạ”.



Chu Mục im lặng một lúc, cúi người xuống nói: “Ta biết rồi”.



Đạo Quân gật đầu: “Đi thôi”.



Nói xong, hai người biến mất khỏi đó.







Ở một nơi khác.







Tứ hoàng tử Chu Đế ngồi dưới đất, mặt xám như tro tàn.







Phía sau gã là hòa thượng mắt đã mù, từ sau khi bị kiếm khí bí ẩn đó làm cho bị thương, bây giờ mắt ông ta vẫn chưa hồi phục.







Chu Đế bỗng tự giễu: “Đại sư, ông nghĩ như vậy công bằng sao?”







Hòa thượng trầm giọng nói: “Bệ hạ làm thế quả thật là không công bằng, chùa Phạm Thiên ta tuyệt đối không đồng ý. Điện hạ yên tâm, sau khi về, ta sẽ nhờ sư huynh của ta – phương trượng Từ Thiên thỉnh cầu lời giải thích từ bệ hạ”.







Chu Đế do dự một lúc, sau đó lắc đầu: “Bây giờ mọi việc đã xong… e là đã muộn rồi”.







Hòa thường nói: “Không muộn, vẫn còn cơ hội”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.