Chương trước
Chương sau
Diệp Quân nhẹ nhàng ôm lấy Ngao Thiên Thiên, khẽ cười: “Đừng lo, chỉ cần có muội ở đây, thần tính của ta sẽ không bao giờ áp chế được nhân tính đâu”.



Ngao Thiên Thiên nghe vậy rất vui, dịu dàng nhìn hắn rồi gật đầu: “Ừm”.



Diệp Quân bị ánh mắt này của cô ấy làm cho rung động, nghĩ tới một số cảnh không thích hợp với trẻ con, cơ thể hắn chợt có phản ứng nhưng bị hắn kìm lại.



Chuyện đó vẫn phải chờ tới buổi tối rồi làm.





Diệp Quân đè nén ngọn lửa không tên trong lòng, sau đó nói: “Chúng ta dung hợp nhé?”



Tai Ngao Thiên Thiên đỏ lên, mặt nóng rực.



Cảm nhận được sự thay đổi của Ngao Thiên Thiên, Diệp Quân hơi sửng sốt sau đó cười: “Ý ta là chúng ta dung hợp sau đó nhìn thực lực hợp thể, chứ không phải dung hợp kiểu đó…”







Ngao Thiên Thiên trừng mắt nhìn Diệp Quân, sau đó hóa thành kim quang bay vào trong cơ thể hắn.



Ầm!



Trong nháy mắt, khí tức của Diệp Quân tăng vọt, lúc này khí tức của hắn đã không yếu hơn cảnh giới mười phần thần tính, không đúng, là cảnh giới mười phần thần tính hoàn toàn không thể so sánh được với hắn.



Đôi mắt Diệp Quân từ từ nhắm lại, lúc này hắn cảm nhận được sức mạnh vô tận, không chỉ là sức mạnh của hắn mà còn có sức mạnh của Ngao Thiên Thiên.



Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Phu thê chúng ta hợp thể chắc cũng chẳng còn sợ cảnh giới Khai Đạo nữa, nếu thêm kiếm Thanh Huyên…”



Nói đến đây, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.



Trước đó, cho dù hắn sử dụng kiếm Thanh Huyên thì cũng không phải đối thủ của cảnh giới Khai Đạo, nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn không còn sợ cảnh giới Khai Đạo nữa.



Đương nhiên hắn cũng sẽ không coi thường cảnh giới Khai Đạo, trong cảnh giới Khai Đạo cũng có mạnh yếu, chẳng hạn như Ác Bà và Thủy tổ Đại Chu, tuy cùng là cảnh giới Khai Đạo nhưng với thực lực của Ác Bà vẫn chẳng thể là đối thủ của Thủy tổ Đại Chu.



Giờ phút này, Diệp Quân như cảm nhận được điều gì, cơ thể hắn run lên rồi ra khỏi Tiểu Tháp, mà vừa ra ngoài hắn đã nhíu mày, bốn phía xung quanh có mấy chục luồng khí thế không rõ nhưng rất mạnh, không chỉ vậy, thời không xung quanh cũng trở nên mờ ảo trong suốt.



Có trận pháp kết giới!



Chẳng lẽ là Ác Đạo Minh?



Lúc này, phía xa chợt có một người đàn ông trung niên bước ra, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi chính là Diệp Quân?”



Diệp Quân gật đầu.



Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tìm ngươi tốn biết bao thời gian của chúng ta, Tứ điện hạ của chúng ta cho mời ngươi”.





Diệp Quân cau mày, hơi khó hiểu hỏi: “Tứ điện hạ gì?”







Người đàn ông trung niên kiêu ngạo nói: “Tứ điện hạ của hoàng tộc Đại Chu”.







Diệp Quân cười khẽ: “Các người mời người khác như vậy à?”







Người đàn ông trung niên chậm rãi đi về phía Diệp Quân: “Điện hạ đã dặn, nếu ngươi không đi thì đưa xác ngươi về cũng được. Ngươi có thể…”







Lời còn chưa dứt, Diệp Quân đã xuất hiện sau lưng người đàn ông trung niên, đầu ông ta bay lên trời.







Kiếm vào vỏ!



Diệp Quân hất áo rồi bảo: “Là cái thá gì mà dám nói chuyện với ta như vậy?”









Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.