Chương trước
Chương sau
Long tộc tu luyện một lần có lúc cả mấy trăm năm, thậm chí là mấy nghìn năm, vì thế chỉ cần Diệp Quân không gặp nguy hiểm đến tính mạng, thông thường Ngao Thiên Thiên đều sẽ tu luyện.



Diệp Quân giải thích: “Đây là quả Đạo Linh, một vị tiền bối tặng nó cho ta, phu thê chúng ta mỗi người một quả, cùng nhau nâng cao”.



Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Được”.



Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên vào trong cây, nhưng một luồng linh lực vô hình đã ngăn họ lại.





Diệp Quân nhíu mày, cây này không cho vào à?



Ngao Thiên Thiên quay sang nhìn Diệp Quân, Đại Tông lấy kiếm Thanh Huyên ra rồi lại lấy một viên đá mài ra.



Mài kiếm!







Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, mím môi cười.



Tiểu Tháp: “…”



Lúc này, bức chắn vô hình đột nhiên biến mất.



Diệp Quân cất đá mài và kiếm Thanh Huyên đi, sau đó kéo Ngao Thiên Thiên hóa thành một luồng sáng bay vào trong cây.



Sau khi vào trong cây, Diệp Quân quan sát xung quanh, bên trong không hoàn toàn trống rỗng, chỉ có khu vực họ đứng là trống, hơn nữa trước mặt nơi cách họ không xa còn có một quả cầu ánh sáng màu xanh ngọc bích nhìn như trái tim, nó còn đang đập “thình thịch”.



Ngao Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi: “Chẳng lẽ đây là tim của nó?”



Diệp Quân cười: “Có lẽ thế, bảo sao nó không cho chúng ta vào”.



Nói rồi hắn đi tới trước quả tim, nhìn một lượt rồi cười khẽ: “Ăn cái này chắc chắn rất bổ!”



Tiên Đạo Thụ: “…”



Ngao Thiên Thiên lắc đầu cười: “Huynh đừng làm nó sợ”.



Bởi vì khi Diệp Quân nói ra câu đó, tốc độ đập của quả tim kia rõ răng đã tăng lên.



Diệp Quân cười bảo: “Chúng ta bắt đầu tu luyện đi”.



Nói xong hắn kéo Ngao Thiên Thiên ngồi xuống.



Để đề phòng, Diệp Quân thi triển kiếm vực bao phủ nơi hắn và Ngao Thiên Thiên ngồi lại.







Trong kiếm vực, ngăn cách với mọi thứ!







Đừng nói Tiên Đạo Thụ, đến Tiểu Tháp cũng không thể tra tới khu vực họ đang ở hiện giờ.







Thấy Diệp Quân dùng kiếm vực ngăn cách với bên ngoài, mặt Ngao Thiên Thiên chợt đỏ lên, tai hơi nóng.







Diệp Quân đi tới trước mặt Ngao Thiên Thiên, kéo cô ấy ngồi xuống rồi cười bảo: “Ăn quả này đi”.







Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Ừm”.







Hai người đồng thời ăn quả Đạo Linh.







Chỉ là trong chốc lát, một luồng năng lượng cực kỳ đáng sợ bộc phát ra trong người cả hai, quần áo hai người cũng hóa thành tro tàn dưới sức mạnh này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.