Chương trước
Chương sau
Diệp Quân cười: “Không thành vấn đề”.



Tù Linh lắc đầu, ông ta chợt xòe tay, trong tay có thêm một quả, quả ấy có màu xanh, xung quanh phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, vừa hiện ra đã có mùi thơm tỏa ra khắp không gian khiến tâm hồn người ta thư thái, toàn thân dễ chịu.



Vừa nhìn là biết không phải thứ tầm thường.

Tù Linh đưa quả đó cho Diệp Quân: “Tặng cho ngươi thứ này”.





Cố Trạch bật cười: “Ông đúng là hào phóng, đến quả Đạo Linh mà cũng tặng”.



Diệp Quân biết quả này bất phàm nhưng vẫn lắc đầu xua tay từ chối: “Tiền bối, ta giúp ông phá phong ấn, ông cũng đã đưa ta vào tháp lấy một số thần vật, chúng ta không ai nợ ai, quả này ông hãy cất đi”.



Tù Linh nói: “Ngươi yên tâm, lời Tù Linh đã nói ra thì không rút lại, ta đã hứa giúp ngươi đánh một lần, ta sẽ không bao giờ thất hứa, chỉ là có lẽ phải để sau này rồi. Mà ngươi cũng không phải người bình thường, ta tin sau này chúng ta còn có thể gặp lại. Còn quả Đạo Linh này coi như chút tâm ý của ta, ngươi nhận lấy đi”.







Diệp Quân còn muốn nói gì đó, Tù Linh đã cười bảo: “Ngươi là kiếm tu, đừng lề mề nữa, mau lên”.



Diệp Quân cười: “Thôi được rồi!”



Nói rồi hắn nhận lấy quả Đạo Linh.



Cố Trạch ở bên cạnh cười bảo: “Tiểu tử, quả Đạo Linh này không phải vật bình thường đâu. Nó là thứ năm xưa Đại Tế Sư đích thân ban tặng, bên trong có chứa linh lực Đại Đạo hiện hữu đáng sợ. Nếu ngươi dùng nó chắc chắn tu vi sẽ tăng vọt, nếu phối hợp cùng chữ cổ của ngươi thì hiệu quả sẽ càng đáng sợ”.



Diệp Quân vội hỏi: “Phải phối hợp thế nào?”



Cố Trạch đáp: “Rất đơn giản, ngươi thức tỉnh chữ kia của ngươi, để nó mọc ra cây lần nữa. Ngươi đi vào trong cây rồi dùng quả này, hiệu quả tuyệt vời, hơn ngươi khổ luyện trăm nghìn năm”.



Tù Linh lắc đầu: “Hắn không được, nền tảng của hắn cực kỳ kiên cố, không thể đạt được hiệu quả đó, đương nhiên chắc chắn cũng sẽ không tệ”.



Cố Trạch quan sát Diệp Quân, khẽ gật đầu: “Đúng thế, tuy cảnh giới của ngươi thấp nhưng nền tảng lại rất kiên cố, nhất là kiếm đạo của ngươi, thực sự hiếm gặp ở độ tuổi này. Dưới tình huống này, tuy quả này cũng sẽ giúp ngươi rất nhiều, nhưng không thể khiến ngươi tăng vọt”.



Diệp Quân cười khẽ: “Dù thế nào cũng vẫn cảm ơn hai tiền bối”.



Cố Trạch cười lớn: “Không liên quan gì đến ta, ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn ông ấy thôi”.



Diệp Quân cười khẽ, không nói gì.







Tù Linh nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.







Nói xong ông ta chắp tay rồi xoay người biến mất.







Cố Trạch cũng định rời đi, nhưng như nghĩ tới điều gì, ông ta quay đầu nhìn Diệp Quân rồi xòe tay, lại một quả Đạo Linh nữa bay đến trước mặt Diệp Quân.







Diệp Quân hơi ngạc nhiên.







Cố Trạch khẽ cười: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ là ta không muốn nợ ân huệ của ai thôi, hôm đó ta tính kế ngươi giúp ta phá phong ấn, đưa cho ngươi quả này, hai chúng ta coi như hết nợ”.







Nói xong ông ta quay người biến mất ở cuối tinh hà.







Ở chỗ cũ, Diệp Quân nhìn hai quả trong tay khẽ cười một tiếng, sau đó trở lại Tiểu Tháp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.