Chương trước
Chương sau
Hữu Lão nhíu mày, ông ta quay sang nhìn Sậu Nguyên: “Đại Chu thành lập được gần mấy tỷ năm, cho đến giờ ngoài nền văn minh Thiên Hành thì chưa từng gặp đối thủ”.



Nghĩ đến lửa Thiên Hành bị kiếm tu nữ váy trắng hàng phục trong người cậu Diệp, Sậu Nguyên khẽ cười: “Nền văn minh Thiên Hành à? Chẳng qua chỉ có thế thôi”.



Nghe Sậu Nguyên nói thế, người đàn ông áo đen nhìn ông ta, mặt đầy vẻ ngạc nhiên, nền văn minh Thiên Hành chỉ có thế thôi?



Nói khoác đến mức này… hơi quá rồi.





“Ha ha!”



Hữu Lão ở một bên bỗng cười nói: “Ta sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe người ta nói nền văn minh Thiên Hành chỉ có thế thôi, rốt cuộc là vì tầm mắt của ta quá thấp chưa nhìn thấy hết thế giới rộng lớn, hay là có người đang khoác lác?”



Sậu Nguyên nhìn Hữu Lão nghiêm túc nói: “Ta thực sự hiểu cảm giác của ông, vì ta đã từng ngông cuồng như ông, tự cho rằng nền văn minh vũ trụ của mình là vô địch, sau đó ta đã trở nên thành thật hơn”.







Hữu Lão: “…”



Người đàn ông áo đen: “…”





Diệp Quân và Chu Phạn đi đến tầng mười hai, dưới đất là đồ ngổn ngang.



Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó khẽ nói: “Lúc đầu chắc là họ đi rất vội”.



Chu Phạn nhìn xung quanh một lượt, khẽ gật đầu: “Đi rất vội chắc chắn có hai lý do, đang trốn một cái gì đó, mà duy nhất có thể tạo ra mối đe dọa cho một nền văn minh ở cấp độ của họ ngoài Vũ Trụ Kiếp thì là nền văn minh Thiên Hành”.



Diệp Quân quay đầu nhìn Chu Phạn, hơi tò mò: “Phạn cô nương, các cô từng đánh nhau với nền văn minh Thiên Hành à?”



Chu Phạn lắc đầu: “Chưa từng, cũng không dám, nền văn minh Thiên Hành là sự chèn ép tuyệt đối nền văn minh dưới cấp năm”.



Diệp Quân bỗng nói: “Các cô là vũ trụ nền văn minh cấp bốn nhỉ?”



Chu Phạn gật đầu: “Ừ”.



Diệp Quân lại hỏi: “Người mạnh nhất ở nền văn minh các cô là Khai Đạo?”



Chu Phạn khẽ gật đầu: “Đúng thế nhưng hoàng tộc Đại Chu hơi khác biệt, Hoàng đế bệ hạ của bọn ta tu luyện long khí và khí vận, cho nên trong Đại Chu bọn ta, cảnh giới của Hoàng đế Đại Chu cao hơn một cảnh giới. Nói cách khác, trong trường hợp không có bất kỳ trở ngại nào, Hoàng đế Đại Chu có thể một đánh năm”.



Một đánh năm!



Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Mạnh thế sao?”







Chu Phạn cười nói: “Đúng thế, không chỉ có hoàng đế Đại Chu có thể, mà sau khi trở thành Thái tử, cũng có thể điều động sức mạnh số mệnh và tín ngưỡng của Đại Chu, cảnh giới tự khắc sẽ cao hơn một bậc”.







Diệp Quân khẽ nói: “Thì ra là thế”.







Chu Phạn khẽ cười, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta xem thử nền văn minh Thủy tộc để lại bảo vật gì cho chúng ta”.







Diệp Quân cười nói: “Đi”.







Hai người bước vào trong đống đồ vật ngổn ngang, lúc này một tia sáng vàng bỗng xuất hiện ở cách đó không xa, sau đó tia sáng đó cuộn một bức tranh lên.







Diệp Quân nhìn tia sáng đó, trong tia sáng vàng là một hư ảnh mờ ảo.







Linh Tổ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.