Chương trước
Chương sau
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cất chiếc nhẫn đi, chắp tay lại nói: “Cảm ơn cô”.









Chu Phạn mỉm cười: “Ngươi khách sáo quá”.





Diệp Quân không nói gì thêm nữa, xoay người biến thành một tia kiếm quang đi vào trong cánh cổng quỷ bằng đồng.







Lão kiếm tu áo trắng phía sau Chu Phạn trầm giọng nói: “Tiểu thư, người này có gì đáng để kết bạn chứ? Cảnh giới thấp như thế, nếu ở Đại Chu thì chẳng xứng xách giày cho tiểu thư nữa kìa”.







Chu Phạn mỉm cười: “Tinh thần thoải mái là cánh cửa của phước lành, Tả Lão, tốt hơn là trái tim nên khoan dung một chút mới tốt”, Tả Lão còn muốn nói gì đó nhưng ông lão mặc đồ đen bên cạnh ông ta bỗng giận dữ hét lên: “Câm miệng, tiểu thư là đang ngăn nghiệp chướng thay ngươi, ngươi tu đạo Bá Kiếm đến mức đầu óc hỏng luôn rồi phải không? Cảnh giới của thiếu niên thấp như vậy, nhưng hắn không kiêu căng tự ti, cực kỳ bình tĩnh, thiếu niên này làm sao có thể là người bình thường được?”







Mặt Tả Lão không cảm xúc: “Ngoài nền văn minh Thiên Hành, Đại Chu ta tung hoành ngang dọc”.



Ông lão áo đen cực kỳ tức giận.



Chu Phạn không hề giận mà cười hỏi: “Nếu hắn là người của nền văn minh Thiên Hành thì sao?”



Tả Lão sửng sốt, sau đó lắc đầu như trống bỏi: “Không thể nào, tuyệt đối không thể, thuộc hạ không có bản lĩnh khác nhưng khả năng nhìn người là tốt nhất Đại Chu. Thuộc hạ nghĩ hắn cùng lắm là người được thế lực nào đó nuôi dưỡng ở bên ngoài để trải nghiệm, cùng lắm là thế hệ thứ hai thôi”.



Chu Phạn lắc đầu cười với vẻ hết nói nổi rồi tiếp tục thu lệ phí vào cửa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.