Chương trước
Chương sau
Cô gái nhìn ông lão kiếm tu áo trắng rồi nói: “Tâm địa hẹp hòi là gốc rễ của tai họa, Tả Lão, khi bước ra khỏi nhà ông phải thay đổi tính cách của mình, đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà ra tay giết người, khi không gây ra tai họa. Mặc dù thực lực của Đại Chu chúng ta không yếu nhưng phải biết núi này cao còn có núi cao hơn, trong vũ trụ bao la này không phải là không có người ai có thể cai trị được chúng ta, hiểu chưa?”



Ông lão kiếm tu áo trắng cung kính nói: “Tiểu thư dạy chí phải”.



Cô gái xoay người nhìn Diệp Quân ở đằng xa, mỉm cười, sau đó gấp quạt, cách không trung chắp tay lại.



Diệp Quân sửng sốt, sau đó cũng chắp tay kính lễ.





Cô gái dẫn đoàn người xoay người rời đi. Sậu Nguyên bên cạnh Diệp Quân khẽ nói: “Cô gái này không đơn giản, ta lại không thể cảm nhận được khí tức của cô ta”.



Diệp Quân cười nói: “Vũ trụ mênh mông, người có tài nhiều vô số kể”.



Sậu Nguyên gật đầu: “Đúng thế”.







Diệp Quân nhìn đằng xa: “Chắc là họ cũng đến đây vì di tích nền văn minh bí ẩn đó”.



Trong mắt Sậu Nguyên hiện lên vẻ lo lắng: “Bây giờ chuyện này hơi khó giải quyết rồi”.



Diệp Quân cười nói: “Gặp được cơ hội thì làm thôi”.



Sậu Nguyên gật đầu: “Nghe theo cậu Diệp”.



Diệp Quân nhìn Nhất Niệm ở một bên, lúc này Nhất Niệm đã gặm sạch sẽ cả con dê, miệng dính đầy dầu.



Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, hắn đi đến cạnh Nhất Niệm, sau đó lấy một tờ giấy ra lau miệng cho cô ta.



Nhất Niệm ngọt ngào cười, sau đó nói: “Một con không đủ ăn”.



Diệp Quân bật cười: “Lần sau nướng hai con cho muội, à không, phải ba con chứ”.



Nhất Niệm mừng rỡ, vội gật đầu: “Được được!”, Diệp Quân khẽ cười: “Đi thôi”.



Nhất Niệm lại nói: “Ta vào trong Tiểu Tháp”.



Dứt lời, cô ta quay lại Tiểu Tháp, lại bắt đầu nghiên cứu thời không bí ẩn đó.



Hiện giờ cô ta không tiếp tục nghiên cứu sâu hơn nữa, bây giờ hướng nghiên cứu chủ yếu của cô ta là làm sao để thời gian và phương pháp tu hành trong thời không này trở nên đơn giản hơn, như thế phu quân của mình có thể sử dụng.



Còn phải đơn giản hơn một chút.



Trong lòng cô ta, Diệp Quân đã là người của mình rồi.





Ở bên ngoài, Diệp Quân cũng bảo đám người Sậu Nguyên quay vào trong Tiểu Tháp, người càng nhiều thì càng dễ thu hút ánh mắt của nhiều người, một người thì tiện hơn rất nhiều.







Một lúc sau, Diệp Quân đến một dãy núi rộng lớn, hắn đứng trên một đỉnh núi, từ vị trí này có thể nhìn thấy biển mây cuồn cuộn ở phía xa, dãy núi thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện trong biển mây giống như một con rồng thần thượng cổ ngủ đông, trải dài cả trăm vạn dặm, cực kỳ hoành tráng.







Mà cách đó cả ngàn trượng, phía trên một ngọn núi có một cánh cổng quỷ bằng đồng, cánh cổng này cao đến vạn trượng, được làm bằng đồng bí ẩn, xung quanh cánh cổng có khắc vẽ các hình tượng hung ác mặt người, mặt thú.







Xung quanh cánh cổng quỷ bằng đồng có năng lượng bí ẩn dao động.







Lúc này Sậu Nguyên bỗng nói: “Năm đó lúc bọn ta đến đây, cánh cổng quỷ bằng đồng vẫn chưa xuất hiện… Xem ra có người đã phá vỡ trận pháp của bọn ta”.







Diệp Quân nhìn xung quanh, trong tối quanh đó có rất nhiều khí tức không rõ.



Diệp Quân đang muốn nói gì đó, ngay lúc này cô gái từng có duyên gặp hắn một lần bỗng xuất hiện cách cánh cổng quỷ bằng đồng không xa, cô gái nhìn quanh, cười nói: “Các vị, ta có cách phá được trận pháp di tích thượng cổ này. Nhưng trên đời làm gì có đồ miễn phí, ai muốn vào trong di tích này đều phải nộp ba mươi Tổ Mạch cho ta, không biết các vị thấy thế nào?”



Xung quanh tĩnh





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.