Chương trước
Chương sau
Khi nhìn thấy cảnh này, vô số người bên dưới đều điên cuồng chạy trốn.



Cả những cao thủ mười phần thần tính kia cũng thế.



Lúc đầu bọn họ còn ôm chút hy vọng, cảm thấy có thể chống lại Vũ Trụ Kiếp này, nhưng sự thật tàn khốc nói với bọn họ là bọn họ hoàn toàn không thể chống lại được Vũ Trụ Kiếp.



Trốn!





Tất cả mọi người đều điên cuồng chạy trốn!



Toàn bộ vũ trụ trở nên hỗn loạn.



Diệp Quân thu hồi tầm mắt, sau đó hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên cầm đao, trầm giọng nói: “Thực lực của các hạ không kém, vốn nên rời đi, vì sao phải chết ở nơi này?”







Người đàn ông trung niên cười to: “Ta có trách nhiệm trên vai, sao có thể sống tạm qua ngày được?”



Diệp Quân thầm thấy kính nể, lập tức nói: “Ta sẽ cứu người”.



Dứt lời, hắn đưa hết tất cả mọi người trước mặt vào trong Tiểu Tháp.



Người đàn ông cầm đao quay đầu nhìn Diệp Quân, nói với giọng điệu biết ơn: “Đa tạ”.



Nói xong, ông ta đột nhiên gào thét, cơ thể lập tức bốc cháy.



Thiêu đốt linh hồn!



Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên một lần cuối, sau đó xoay người ngự kiếm biến mất khỏi vị trí ban đầu.



Đương nhiên hắn không thể cứu được tất cả mọi người của nền văn minh, dù không gian trong Tiểu Tháp rất rộng lớn nhưng mỗi khi đưa một người vào trong đều sẽ làm hao tổn thần hồn của hắn, vì Tiểu Tháp đã dung hợp với hắn rồi.



Diệp Quân vừa ngự kiếm biến mất, người đàn ông cầm đao phía xa đã biến thành tro bụi, trong nháy mắt, toàn bộ Vũ Trụ Kiếp đã nuốt chửng toàn bộ sinh linh của vũ trụ này.



Không biết đã bao lâu trôi qua, có một hư ảnh chậm rãi xuất hiện trong lôi kiếp đỏ như máu, quanh người hư ảnh này bao phủ bởi một hơi thở vô cùng tà ác.



Ác Đạo!



Lúc này, thời không trước mặt nó đột nhiên rung động, không lâu sau đó, một bà lão chậm rãi xuất hiện, bà lão khá thấp, lưng gù, tóc bạc phơ, mặt như xác khô, trong đôi mắt có màu đỏ như máu, trông rất u ám.





Sau lưng bà lão còn có hai hư ảnh đi theo, hai hư ảnh này rất cao lớn, mặc trường bào, trong tay mỗi người cầm một thanh trường kiếm đỏ như máu.







Sau khi bước ra, bà lão thản nhiên nhìn Ác Đạo kia, sau đó nói: “Có lẽ ngươi biết ta là ai”.







Ác Đạo cúi chào: “Bái kiến Đạo Bà”.







Bà lão quay đầu nhìn về hướng Diệp Quân bỏ chạy trước đó bằng ánh mắt lạnh lùng: “Dám cứu người dưới Kiếp, đúng là tự tìm đường chết”.







Hư ảnh cầm trường kiếm màu đỏ như máu sau lưng bà ta lặng lẽ đuổi theo.







Bà lão nhìn khu vực lôi kiếp bên dưới, sau đó tỏ vẻ coi thường: “Yếu như sên mà cũng muốn chống lại Vũ Trụ Kiếp như Chân vũ trụ kia, đúng là không biết điều”.



Chân vũ trụ!



Nhắc đến nơi này, sắc mặt bà lão chợt trở nên dữ tợn, người phụ nữ kia đã áp chế một vị



Ác Đạo rất nhiều lần…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.