Nói đến đây hắn bỗng dừng lại.
Nhất Niệm còn muốn hỏi nữa, Diệp Quân vội đưa cái đùi dê cuối cùng cho cô ta: “Đừng hỏi nữa, ăn nhanh đi”.
Nhất Niệm: “…”
Không lâu sau, một mình Nhất Niệm ăn hết cả một con dê nhưng có cảm giác vẫn chưa ăn thỏa thích.
Diệp Quân nằm xuống đất, hai tay để ra sau đầu, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rực rỡ, khẽ nói: “Tháp gia, ngày mai ta nên gọi cô cô hay gọi ông nội?”
Tiểu Tháp nói: “Vẫn nên gọi ông nội ngươi đi, dạo này cô cô ngươi có vẻ không ổn lắm”.
Diệp Quân hỏi: “Ngươi nói xem, sao cô cô lại biến thành váy đỏ rồi? Lẽ nào là cãi nhau với cha à? Nhưng ta nghĩ không phải thế”.
Tiểu Tháp cũng nói: “Chắc là không phải, cô cô ngươi không có khả năng giận cha ngươi, ta nghĩ chắc cô cô ngươi muốn giết người”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Không phải là muốn giết ông nội và đại bá của ta đấy chứ?”
Tiểu Tháp nói: “Khó nói lắm”.
Diệp Quân tê cứng cả người.
Lúc này Nhất Niệm cũng nằm xuống cạnh Diệp Quân, cô ta lấy một cây kẹo hồ lô trong túi ra, sau đó nói: “Người có thể ăn không?”
Diệp Quân quay đầu sang nhìn Nhất Niệm, đầu kêu ong ong.
Tiểu Tháp nói: “Nếu cô ta ở chung với Nhị Nha thì nguy hiểm quá”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3307660/chuong-3697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.