Chương trước
Chương sau
Người thần bí cười: “Đương nhiên là để lấy ký ức của chúng sau đó biết tung tích nền văn minh của chúng rồi”.



Tín Du nhìn người thần bí: “Quả nhiên các ngươi sẽ không cho phép các nền văn minh khác tồn tại”.



Người thần bí mỉm cười bảo: “Sự tồn tại của nền văn minh cấp thấp là để các nền văn minh cấp cao nuốt chửng”.



Nói xong hắn ta xòe tay, một luồng sức mạnh tai chớp bay ra, phóng thẳng tới chỗ Diệp Quân.





Diệp Quân rút kiếm chém ra.



Phập!







Tia chớp ấy vỡ tan, hóa thành hư vô.



Giây tiếp theo, kiếm Thanh Huyên bay về phía người thần bí.



Phập!



Nhất Kiếm Trảm Không.



Bởi vì người thần bí đã ở nơi cách đó hàng ngàn trượng.



Người thần bí nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, cười bảo: “Lúc trước ta vẫn đánh giá hơi thấp thanh kiếm này của ngươi”.



Diệp Quân nhìn bảy Huyết Thi và vô số cường giả sau người thần bí rồi nói: “Chúng ta đi thôi”.



Nói xong ba người quay người biến mất trên bầu trời.



Người thần bí nhìn ba người biến mất ở phía xa chỉ cười chứ không đuổi theo, với hắn ta mà nói, chỉ cần nền văn minh Thiên Hành không xuất hiện thì những người trước mắt chỉ là thằng hề, chết sớm hay muộn cũng không khác nhau bao nhiêu, dù sao cũng sẽ chết.



Lúc này, một Huyết Thi sau lưng người thần bí đột nhiên nói: “Thanh niên đó không đơn giản, thanh kiếm trong tay hắn ta rất đặc biệt, gây uy hiếp tới chúng ta, vừa nãy nên trực tiếp trừ khử hắn mới đúng”.



Người thần bí cười nói: “Lão tam, đệ cái gì cũng tốt, chỉ là quá thận trọng. Đệ nghĩ mà xem, bây giờ nền văn minh nơi này toàn là những nền văn minh thế nào? Đều là những nền văn minh cấp thấp, chỉ như con kiến thôi”.



Huyết Thi ấy lắc đầu: “Lão nhị, năm xưa chúng ta vì khinh địch nên mới bị hủy diệt cả nền văn minh, nếu chúng ta coi trọng nền văn minh Thiên Hành thì dù không đánh lại cũng có thể chạy thoát…”





Người thần bí nhắm mắt, hồi lâu sau mới nói: “Đương nhiên phải giết thanh niên đó, nhưng bây giờ chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm”.







Nói rồi hắn ta xòe tay, một chiếc hộp cổ xưa xuất hiện trong tay hắn ta, trong hộp có một ký tự cổ kỳ bí.







Người thần bí nhìn ký tự cổ trước mặt, khẽ nói: “Nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của chúng ta là để nó hấp thu linh khí của những vũ trụ nền văn minh đó, để nó thức tỉnh trở lại sau đó sinh ra Tiên Đạo Thụ, đây mới là gốc rễ của nền văn minh chúng ta…”







Những Huyết Thi còn lại khẽ gật đầu đồng ý.



Nền văn minh Tu La, học điện tối thượng.







Diệp Quân và Tín Du ngồi đối diện nhau, bên cạnh bọn họ là Thái A Thiên và Đại Tôn, bên cạnh Đại Tôn còn có một ông lão.







Ông lão này chính là Đại Kình, người đứng đầu nền văn minh Quân Lâm, cũng là cha của Đại Tôn.



Ngoài ra, xung



quanh còn có một vài trưởng lão của hai bên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.