Chương trước
Chương sau
Nụ cười trên mặt Đại Tôn dần biến mất: “Bọn họ làm như thế chỉ đơn giản là muốn xây dựng lại nền văn minh, mà một khi bọn họ xây dựng lại nền văn minh thì các nền văn minh hiện hữu đều sẽ bị bọn họ tiêu diệt, cho nên chúng ta phải hợp tác”.



Tín Du chợt nói: “Nếu đây là một âm mưu thì sao chúng ta không nhắc nhở những người đó, sau đó để mọi người đứng cùng một chiến tuyến…”



Diệp Quân lắc đầu: “Vô dụng thôi, lúc này chúng ta làm như thế bọn họ sẽ cho rằng chúng ta muốn độc chiếm truyền thừa, trong lòng thầm hận chúng ta, thậm chí là bắt tay nhau đối phó với chúng ta”.





Đại Tôn gật đầu: “Đúng thế, bây giờ nói ra chẳng những không có tác dụng mà còn phản tác dụng nữa”.



Tín Du gật đầu: “Đều do ta suy nghĩ không đủ chu đáo”.



Đại Tôn nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp huynh, xây dựng lại một nền văn minh vũ trụ cấp bốn đều là một tai hoạ với tất cả nền văn minh chúng ta, cũng may có lẽ bọn họ đã không còn trong giai đoạn mạnh nhất nữa, vì thế chỉ cần chúng ta hợp tác, cũng không phải là không có cơ hội”.







Diệp Quân trầm giọng nói: “Nếu bọn họ có cao thủ cảnh giới Khai Đạo…”



Đại Tôn chợt nói: “Nếu chỉ có một thì chúng ta cũng không phải không có cơ hội”.



Diệp Quân hơi ngạc nhiên.



Đại Tôn cười nói với Tín Du bên cạnh: “Học sĩ tối thượng, cô nói có đúng không?”



Tín Du gật đầu: “Nếu chỉ có một người thì chúng ta không phải không có cơ hội”.



Diệp Quân lập tức hiểu ra.



Cả nền văn minh Quân Lâm và nền văn minh Tu La đều có lá bài tẩy mà hắn không biết.



Nhưng đó cũng là chuyện bình thường, hai nền văn minh này được gọi là nền văn minh vũ trụ chuẩn cấp bốn, sao có thể không có lá bài tẩy mạnh mẽ được?



Đại Tôn lại nói: “Hơn nữa dù bọn họ có cao thủ cảnh giới Khai Đạo thì có lẽ cũng không phải đang trong giai đoạn mạnh nhất, dù sao lúc trước bọn họ từng bị nền văn minh Thiên Hành huỷ diệt, vì thế nếu hai bên chúng ta liên thủ thì hoàn toàn có cơ hội chiến thắng.”



Diệp Quân cười hỏi: “Nếu có hai người thì sao?”







Đại Tôn đáp: “Thì chỉ có thể chờ chết thôi”.







Tín Du cũng lắc đầu cười khẽ.







Nếu có hai cao thủ cảnh giới Khai Đạo, thì nền văn minh Tu La và nền văn minh Quân Lâm thật sự chỉ có thể chờ chết.







Diệp Quân đột nhiên nói: “Tín Du cô nương, huyết thi lúc trước là cảnh giới gì?”







Tín Du trầm giọng nói: “Ít nhất là cảnh giới Ách Đạo, nhưng có thể nhìn ra đối phương không phải trong trạng thái mạnh nhất, nếu ở trạng thái mạnh nhất thì mấy người Thiên tộc trưởng hoàn toàn không thể ngăn cản được nó”.



Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.



Tín Du nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Chúng ta phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.”



Nét mặt Tín Du và Đại Tôn đều



dần trở nên nặng nề.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.