Chương trước
Chương sau
Mặt Huyền Sắc xám như tro tàn, lúc này lão ta đã tỉnh táo hoàn toàn.



Thanh kiếm đó là kiếm của cha Diệp Quân.



Kiếm đã mạnh như thế thì chủ nhân của thanh kiếm đó sẽ đáng sợ thế nào?



Dù là kiếm tu trước mặt này cũng đã thâm sâu khó lường rồi chứ đừng nói là chủ nhân của thanh kiếm.





Huyền Sắc bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân, hơi hoang mang nói: “Chẳng phải ngươi nói ngươi đến từ vũ trụ nền văn minh cấp một sao?”



Diệp Quân gật đầu: “Ta đúng thật là đến từ vũ trụ nền văn minh cấp một mà”.



Huyền Sắc bỗng gầm lên như dã thú: “Cha và đại bá của ngươi lợi hại như vậy, ngươi nói với ta ngươi đến từ nền vũ trụ văn minh cấp một? Ngươi đang gạt ai đấy? Hả?”







Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta không muốn dựa dẫm vào người trong nhà, muốn khiêm tốn, ông có hiểu không?”



“Ôi vãi!”



Huyền Sắc tức đến mức nôn ra máu.



Tiêu Dao nhẹ nhàng vung tay lên, Huyền Sắc lập tức biến thành cát bụi.



Tiêu Dao nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Nói chuyện chút chứ?”



Diệp Quân cười nói: “Vâng ạ”.



Dứt lời, hắn đi theo Tiêu Dao ra ngoài.



Tín Du và Thái A Thiên ở đằng sau im lặng một lúc thật lâu.



Lúc này hai người đều trong trạng thái kinh ngạc và chấn động, đã không thể miêu tả bằng lời.



Thực lực của Huyền Sắc đã rất mạnh, cộng thêm thanh kiếm đó thì càng là sự tồn tại vô địch, thế nhưng lại chẳng đỡ nổi một nhát kiếm khi ở trước mặt kiếm tu đó.



Bị giết trong tích tắc! Quả thật quá mức vô lý.



Lúc này Thái A Thiên bỗng khẽ nói: “Chúng ta vẫn còn quá yếu”.



Nói đến đây ánh mắt ông ta lóe lên vẻ phức tạp.



Mấy năm nay nền văn minh Tu La vẫn luôn chinh chiến ở bên ngoài, thôn tính không biết bao nhiêu nền văn minh vũ trụ, có thể nói nền văn minh Tu La là sự tồn tại vô địch trong nền văn minh vũ trụ cấp ba.



Cũng chính vì thế mà ít nhiều gì người của nền văn minh Tu La đã bắt đầu tỏ ra kiêu ngạo, ngay cả tộc Thái A.







Hôm nay gặp được kiếm tu này, ông ta mới nhận ra cả nền văn minh Tu La đều cực kỳ nhỏ bé trong vũ trụ bao la này.







Một khi chọc đến người không nên chọc vào thì cả nền văn minh sẽ biến mất ngay lập tức.







Kiếm tu đó chắc chắn có khả năng tiêu diệt cả nền văn minh Tu La.







Tín Du khẽ nói: “Cũng may Diệp công tử là người biết nói lý”.







Thái A Thiên khẽ gật đầu, lúc này ông ta cũng cảm thấy khá may mắn, lúc đầu không bị lợi ích che mờ mắt, nếu không bây giờ e là tộc Thái A cũng đã biết mất rồi.







Tín Du bỗng nhìn các cường giả Huyền tộc đang mang mặt đầy vẻ hoang mang, bất lực: “Phải tính sao với họ đây?”







Thái A Thiên nhìn Tín Du, sau đó cười nói: “Đều là người đã từng lập công của nền văn minh Tu La, dĩ nhiên là giữ lại rồi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.