Chương trước
Chương sau
Tín Du bỗng nói: “Thần hồn Huyết Thi đó vẫn còn trong người ông à?”



Huyền Sắc cười nói: “Đúng thế, nhưng giờ nó đã trở nên nhỏ bé ở trước mặt ta rồi, sở dĩ ta không tiêu diệt nó là vì nó vẫn có tác dụng với ta”.



Tín Du khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa.



Huyền Sắc nhíu mày: “Đầu hàng hay không?”





Lão ta có thể tiêu diệt tộc Tu La, nhưng lão ta vẫn khá lo ngại với học sĩ tối thượng, bởi vì học sĩ tối thượng có thanh danh rất cao trong nền văn minh Tu La, địa vị cực kỳ thần thánh, nếu lão ta tàn sát cả học sĩ tối thượng thì sẽ bất lợi cho việc Huyền tộc thống trị.



Tín Du bình tĩnh nói: “Ta muốn suy xét đã”.



Huyền Sắc nhìn Tín Du: “Được, ta cho cô nửa khắc để suy xét”.







Dứt lời, lão ta nhìn Thái A Thiên bên cạnh Tín Du: “Thái A Thiên, nếu tộc Thái A đầu hàng cũng có thể tránh được tội chết”.



Thái A Thiên nhìn Huyền Sắc, sau đó nói: “Ta cũng muốn suy xét”.



Huyền Sắc nheo mắt: “Có phải các người cho rằng ta sẽ không giết các người không?”



Thái A Thiên không nói gì mà quay sang nhìn Diệp Quân bên cạnh.



Lúc này Huyền Sắc bỗng nhìn Diệp Quân, lão ta cười nói: “Chúng có thể đầu hàng nhưng ngươi thì không”.



Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”



Thái A Thiên cười nói: “Vì ngươi rất xấu xa”.



Tín Du bỗng nói: “Huyền Sắc, ông có từng cho rằng rất có thể lai lịch của Diệp công tử đây không đơn giản như ông nghĩ không?”



Huyền Sắc bỗng khẽ cười: “Đương nhiên là ta biết hắn không đơn giản, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có sức chiến đấu đáng sợ đến thế, cho dù là trong lịch sử nền văn minh Tu La cũng cực kỳ hiếm thấy người như vậy, chứ đừng nói là bên ngoài. Nhưng…”



Nói đến đây, lão ta nhếch môi cười: “Thế thì đã sao? Đừng nói người đằng sau hắn không đơn giản, dù người đằng sau hắn là cường giả cảnh giới Khai Đạo, ta vẫn có thể giết hắn bằng một nhát kiếm. Ha ha…”



Một nhát kiếm chém chết cường giả cảnh giới Khai Đạo.



Tín Du nhíu mày, tên này không phải bị che mờ mắt bình thường rồi.





Huyền Sắc ngẩng đầu lên, lão ta nhìn vào tận cuối tinh không, hít sâu một hơi: “Vô địch, thật sự rất cô đơn”.







Giọng lão ta được tu vi cực mạnh trợ giúp đã ngưng tụ thành một luồng âm tần đi vào tận cuối vũ trụ, do đó rất nhiều vũ trụ và tinh vực đều nghe được giọng nói này.







Vô địch thật sự rất cô đơn!







“Hả?”







Lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ tận cuối tinh không vũ trụ.







Nghe thấy giọng nói này, Huyền Sắc bỗng phá lên cười, tay cầm kiếm Thanh Huyên chỉ vào nơi đó, bật cười: “Không phục à?”



“Ừ!”



Giọng nói đó vang lên, sau đó thời không cách đó không xa bỗng



nứt toác, ngay sau đó một kiếm tu áo trắng bước ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.