Chương trước
Chương sau
Nhất Niệm lại lắc đầu: “Không nghỉ được”.



Diệp Quân nhíu mày: “Vì sao chứ?"



Nhất Niệm hơi cúi đầu trong im lặng.



Diệp Quân hạ giọng: “Vậy muội dẫn ta tới nói chuyện với chủ thuê của muội”.



Nhất Niệm chỉ đáp: “Huynh đánh không lại đâu”.



Sau một hồi im lặng, Diệp Quân nói: “Thì ta nhờ cô cô đi theo”.



Nhất Niệm nuốt miếng thịt gà xuống, hỏi: “Chính là chủ nhân của thanh kiếm ban nãy sao?"



Diệp Quân gật đầu: “Đúng”.





Nhất Niệm chần chừ: “Ta hỏi huynh câu này được không?"



Diệp Quân: “Hỏi đi”.



Nhất Niệm nghiêm giọng hỏi: “Vì sao cô cô của huynh mạnh vậy, mà huynh thì... Huynh hiểu ý ta không?"



Mặt Diệp Quân đông thành đá.



A đù má...







Sát thương không cao nhưng nghe nhục vãi.



Thấy mặt hắn đen sì lại, Nhất Niệm cười xòa: “Ta không có ý gì khác, huynh ăn gà đi...”



Cô ta chạy đến, nhét phần đùi gà chỉ còn lại mảnh xương vào miệng hắn.



Diệp Quân cạn lời luôn.



Con bé này lắm lúc cũng làm tổn thương người ghê gớm.



Đêm xuống.



Nhất Niệm ngồi dựa vào Diệp Quân. Sông Bỉ Ngạn phản chiếu vô vàn ánh sao lấp lánh như Ngân Hà, đẹp không tả xiết.



Cô ta tựa đầu vào vai hắn, mắt nhìn ra bờ sông, thì thầm: “Tự dưng ta không muốn làm việc nữa”.



Tiểu Tháp: “...”



Diệp Quân nhăn nhở: “Thế thì đừng làm”.



Nhất Niệm cong môi, im lặng nép vào người hắn.



Diệp Quân hạ quyết tâm cứu lấy cô gái im lặng này, thế là hỏi han kể lể vô số chuyện, nhất là chuyện ở hệ Ngân Hà.



Nhất Niệm nghe hắn nói đến nơi này thì hứng thú vô cùng, còn hỏi thăm tọa độ ở đâu.



Một đêm trôi qua.

Sáng hôm sau, Diệp Quân ngồi xếp bằng với hai mắt khép hờ, kế bên là Nhất Niệm ôm cánh tay hắn, đầu gối lên vai, đang chìm vào giấc ngủ.

Khi mặt trời dâng lên, Diệp Quân chậm rãi

mở mắt, mỉm cười nhìn chân trời.

Lâu lắm rồi không được nghỉ ngơi thế này.



Dạo gần đây bề bộn nhiều việc, ít có cơ hội tĩnh tâm thư giãn.



Bỗng Nhất Niệm cục cựa trên đầu vai hắn.



Diệp Quân vừa quay sang, cô ta như cảm nhận được gì mà ngẩng phắt dậy. Nhất Niệm thoáng sững ra khi thấy Diệp Quân, sau đó nhoẻn cười.



Diệp Quân đáp lại: “Dậy thôi”.



Nhất Niệm gật đầu rồi đứng dậy vươn vai, bỗng cảm nhận được túi trúc bên người run lên.



Diệp Quân đứng dậy, vừa định mở miệng thì bỗng nhíu mày. Hắn liếc nhìn bốn phía, chợt phát hiện có một vài khí tức âm thầm ở đây.



Hắn bèn hỏi: “Tháp gia?"



Tiểu Tháp đáp: “Chúng vừa đến, đang ẩn nấp trong bóng tối, mục tiêu hẳn là người”.



Diệp Quân nhíu mày: “Tộc Thái A trước đó vừa giết ba tên cường giả mười phần thần tính, bọn này cũng phải biết chứ, còn đến tìm ta làm gì... Chẳng lẽ văn minh Tu La gặp chuyện?"



Tiểu Tháp: “Chúng chắc cũng còn kiêng dè nên không ai ra tay trước, ngươi có kế hoạch gì không?"



Diệp Quân suy nghĩ một hồi, nói: “Rút lui trước”.



Hắn toan dẫn Nhất Niệm chạy đi nhưng rồi dừng lại. Nếu rút lui bây giờ thì những người kia chắc chắn sẽ ra tay.



Chắc chắn sẽ đánh hội đồng hắn.



Diệp Quân lập tức ngự kiếm bay lên, nhưng chưa được mấy vạn dặm thì đã bị thần thức bắt lại.



Diệp Quân dừng bước, cười nói với bốn phía: “Chư vị đã đến thì sao không ra mặt? Các người nhào lên đánh một lượt cũng được, ta chấp”.



"Vậy bọn ta không khách khí”.



Một giọng nói vang lên. Thời không run rẩy, để sáu cường giả xuất hiện.



Tất cả đều có mười phần thần tính.







Diệp Quân: “...”



Cách Diệp Quân mười mấy trượng có một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên mặt vuông, mái tóc dài được buộc lại bằng sợi vải dài, lơ lửng sau lưng, dài đến tận eo, khí thế trên người sâu thẳm như biển, cực kỳ mạnh mẽ.







Khí thế của những cao thủ mười phần thần tính xung quanh ông ta cũng rất mạnh mẽ, đều là những cao thủ chân chính.







Diệp Quân nhìn mọi người, cười nói: “Có nhiều cao thủ mười phần thần tính như thế từ bao giờ vậy?”







Người đàn ông trung niên dẫn đầu nhẹ nhàng lắc đầu: “Diệp công tử hiểu lầm rồi, mấy người chúng ta đều đến từ những vũ trụ khác nhau, có người là tán tu, có người có nền văn minh đứng sau… Nói một cách đơn giản là đội ngũ của chúng ta là đội ngũ chắp vá. Cũng phải chịu thôi, dù Diệp công tử có cảnh giới rất thấp nhưng sức chiến đấu lại rất cao, vì thế chúng tôi không thể không cẩn thận”.







Diệp Quân cười khẽ: “Truyền thừa của nền văn minh cấp bốn có sức hấp dẫn đến vậy sao?”







Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nếu Diệp công



tử cảm thấy không có sức hấp dẫn thì đưa nó cho ta đi?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.