Rồi ông ta chợt nở nụ cười bao gồm tự giễu, không cam và cả nhẹ nhõm.
Tự giễu vì nhận ra mình vẫn chỉ nằm ở đáy vũ trụ mà thôi.
Không cam vì tu đạo mấy chục nghìn năm mà lại chết trong mơ hồ thế này, ngay cả đối phương là ai cũng không biết.
Nhẹ nhõm vì chết cũng không phải tệ lắm.
Người đàn ông ngoảnh đầu nhìn con sông Bỉ Ngạn một lần cuối. Khi gió thổi qua, ông ta đã hóa thành tro bụi tiêu tan.
Kiếm Hành Đạo lại run lên, hóa thành kiếm quang phóng lên cao rồi biến mất.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Bà lão trên thuyền ngơ ngẩn hỏi Diệp Quân.
Hắn chỉ liếc nhìn bà ta một cái rồi dắt Nhất Niệm đi xa.
Để bà ta lại với vẻ mặt mờ mịt.
Sớm biết vậy đã để cho con bé kia nướng thịt trên thuyền.
Sớm biết vậy đã nhanh chóng rời đi sau khi hai tên này rời thuyền, thay vì buông lời độc địa.
Sớm biết vậy...
Bà ta và con thuyền dưới chân cùng nhau biến mất.
Nơi Diệp Quân và Nhất Niệm dừng lại vốn là thành Bỉ Ngạn.
Nhưng mà giờ nó đã biến mất rồi.
Hắn nhóm một đống lửa, bắt đầu nướng gà cho Nhất Niệm.
Cô bé ngồi đối diện hắn, chăm chú liếm kẹo, mắt không rời khỏi con gà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3307596/chuong-3633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.