Nó cũng cạn lời lắm.
Cả hai chẳng ai biết Nhất Niệm làm thế nào mà lại ra ngoài được!
Nhưng mở mồm hỏi thì sẽ bị thế nào cô ta cũng hỏi lại "Nó dễ ợt mà?", thế là cứng họng.
Tóm lại, Nhất Niệm đã là người thuộc phạm trù nhìn-lạ-mãi-cũng-thành-quen trong mắt Diệp Quân, cô ta có làm gì bất thường thì hắn cũng chỉ có thể xem như bình thường. Nhất Niệm bước tới, vươn tay ra, trên môi là một nụ cười.
Diệp Quân cũng cười cười, lấy xâu kẹo hồ lô ra đặt lên tay cô ta. Hai mắt Nhất Niệm cong thành vầng trăng, đưa kẹo lên ngậm rồi gọi một con gà xuất hiện trong tay.
Diệp Quân chần chừ: “Bây giờ nướng gà e là không hợp lắm”.
Nhất Niệm hỏi lại: “Vì sao?"
Diệp Quân đánh mắt sang bà lão: “Đang ở trên thuyền người ta mà”.
Nhất Niệm nhìn theo, thấy bà lão cũng đang nhìn mình, bèn hỏi: “Không được thật à?"
Bà lão không đáp.
Bởi vì bà không nhìn thấu được cô bé này!
Nhất Niệm cũng chỉ im lặng nhìn lại.
Bỗng dưng muốn hơn thua tới cùng!
Bỗng bà lão phát ra tiếng cười âm u: “Thú vị, nếu ta không cho các ngươi nướng thì sao?"
Nhất Niệm không nói gì, nhưng đốm lửa Thiên Hành trong người Diệp Quân bỗng hơi chấn động.
Hắn vươn tay kéo cô ta lại, mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3307594/chuong-3631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.