Chương trước
Chương sau
Người đến là học sĩ tối thượng, nhìn thấy học sĩ tối thượng, đám cường giả Huyền tộc lập tức dừng lại, bọn họ trố mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía ông lão áo trường bào.



Khoảnh khắc nhìn thấy học sĩ tối thượng, sắc mặt của ông lão trở nên u ám.



Học sĩ tối thượng lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta: “Huyền Ninh, ông đang làm gì vậy?"

Huyền Ninh siết chặt tay, sau đó nói: "Học sĩ tối thượng, người này đã giết thế tử Huyền Minh của Huyền tộc ta, ta muốn dẫn hắn về Huyền tộc”.





"Hỗn láo!"



Học sĩ tối thượng đột nhiên tức giận hét lớn: "Ta đã biết tất cả mọi chuyện, là Huyền tộc của ông đã cưỡng ép đưa Diệp công tử đến đây để giết hắn. Mà thực lực của thế tử Huyền tộc không đủ mạnh, nên đã bị giết ngược lại, hoàn toàn là tự làm tự chịu”.



Sắc mặt Huyền Ninh hơi khó coi.







Học sĩ tối thượng lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyền Ninh: “Chẳng lẽ Huyền tộc các người không biết hắn là khách do ta mời tới sao?"



Huyền Ninh đang muốn lên tiếng, học sĩ tối thượng lại nói: "Sao hả? Huyền tộc các người không coi ta ra gì à?"



Sắc mặt Huyền Ninh cực kỳ khó coi, ông ta muốn nói ra mấy lời cứng rắn, nhưng lại không dám.



Xét về cấp bậc, đừng nói là ông ta, ngay cả tộc trưởng Huyền tộc cũng không cao bằng học sĩ tối thượng.



"Học sĩ quá lời rồi”.



Đúng lúc này, một âm thanh cổ xưa đột nhiên vang lên trong hư không, sau đó, một ông lão chậm rãi bước ra từ hư không sâu thẳm.



Huyền Sắc.



Tộc trưởng của Huyền tộc đương nhiệm.



Thấy người tới, Huyền Ninh nhất thời thả lỏng, nếu tộc trưởng còn không tới, ông ta thật sự không dám làm gì lỗ mãng trước mặt học sĩ tối thượng.



Nhìn thấy Huyền Sắc, Tín Du lạnh lùng liếc nhìn: “Huyền Sắc, ông có ý gì?"



Huyền Sắc khẽ mỉm cười: "Học sĩ hiểu lầm rồi, ta thật sự không biết những chuyện họ làm, tuy nhiên... nếu biết thì ta cũng sẽ ủng hộ bọn họ làm như vậy”.



Tín Du hơi nheo mắt lại, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.







Huyền Sắc cười nói: "Học sĩ đừng nóng giận, từ đầu đến cuối, Huyền tộc bọn ta không có bất kỳ ý thù địch nào với học sĩ, chuyện này cũng không phải cố ý nhằm vào học sĩ”.







Nói đến đây, lão ta liếc mắt nhìn Diệp Quân phía sau Tín Du, nói: "Dù nói thế nào, hắn cũng đã giết thế tử của Huyền tộc, Huyền tộc tìm hắn báo thù cũng là lẽ đương nhiên, phải không nào?"







Tín Du lạnh lùng nói: "Huyền tộc các ông nhằm vào hắn trước, hắn chỉ hành động tự vệ, ta cảm thấy không có gì không ổn cả”.







Huyền Sắc khẽ cười nói: "Nếu như học sĩ nói như vậy thì bọn ta cũng không còn gì để nói”.







Vừa dứt lời, không gian xung quanh khẽ rung chuyển, ngay sau đó, vô số khí tức cường đại xuất hiện bốn phía.







Tín Du đột nhiên bật cười: “Sao thế, hôm nay Huyền tộc các ông còn muốn giết cả ta sao?"







Huyền Sắc lắc đầu: “Không dám. Học sĩ, mục tiêu của bọn ta chỉ là thiếu niên kia, hắn không có quan hệ gì với học sĩ, mong học sĩ đừng nhúng tay vào chuyện này. Chỉ cần hôm nay học sĩ không xen vào thì coi như Huyền tộc nợ học sĩ một ân tình lớn, học sĩ thấy thế nào?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.