Chương trước
Chương sau
Đạo Cổ Thụ nhìn Thần Kỳ: “Ngươi chắc chắn muốn tu luyện đến mười phần thần tính chứ?”



Thần Kỳ gật đầu: “Ừ”.



Đạo Cổ Thụ trầm giọng nói: “Ngươi có thiện cảm với Diệp công tử nhỉ?”



Thần Kỳ sửng sốt.





Đạo Cổ Thụ nhìn Thần Kỳ: “Hiện giờ ngươi vẫn còn tình cảm, nhưng sau khi ngươi đạt đến mười phần thần tính, tình cảm này sẽ không còn nữa, ngươi hiểu ý ta chứ?”



Thần Kỳ mỉm cười nói: “Ta hiểu”.







Đạo Cổ Thụ gật đầu: “Đạo tâm của ngươi rất kiên định”.



Thần Kỳ ngẩng đầu lên nhìn trận pháp đang dần biến mất trên bầu trời, khẽ nói: “Đạo Cổ cô nương, ta đúng là có chút tình cảm với Diệp công tử, nhưng cũng chỉ là thiện cảm thôi, ngài ấy không nghĩ tiếp đến việc xảy ra chút gì đó, ta cũng vậy, thế nên bọn ta sẽ là bạn. Còn chuyện tình yêu hay gì đó, có thực sự quan trọng với chúng ta không?”



Đạo Cổ Thụ lắc đầu: “Chẳng quan trọng gì cả”.



Dứt lời, cô ấy ngừng một chốc, sau đó lại nói: “Có lẽ sẽ rất quan trọng với một số người, còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình”.



Thần Kỳ lặng thinh.



Đạo Cổ Thụ lại nói: “Con đường võ đạo là con đường cô độc, cảm giác cô đơn đó không phải là sự cô đơn nhất thời mà là mãi mãi… Thần Kỳ cô nương, ngươi phải chuẩn bị cho thật kỹ”.



Dứt lời, cô ấy xoay người rời đi.



Thần Kỳ đứng đó im lặng hồi lâu, sau đó nở nụ cười rồi xoay người rời đi.



Minh Quân ở bên cạnh lắc đầu, ông ta sống lâu nên cũng chẳng có cảm xúc gì với cái gọi là tình cảm này, đây cũng là nguyên nhân ông ta không hề tức giận khi nền văn minh Sâm Lâm bị hủy diệt.



Chỉ cần bản thân mình còn sống thì không bị thiệt.



Mọi thứ đều vô cùng nhỏ bé ở trước mặt Đại Đạo.



Những người trong thế tục như vậy chỉ cần có thể kiếm được món hời thì cũng có thể sẵn sàng bán thân chứ đừng nói là lễ nghi liêm sỉ.



Tiền chính là đại đạo trong lòng những người bình thường.















Trong đường hầm thời không, Diệp Quân nhìn bức tường ánh sáng xung quanh, rơi vào trầm tư.







Hắn nhận ra đường hầm thời không ở đây khác biệt rất nhiều với đường hầm thời không trước đó, điểm khác biệt lớn nhất là tốc độ lưu chuyển thời gian.







Thời gian ở đây khác với thời gian ở bên ngoài.







Đường hầm thời không đặc biệt này có điểm tương tự với thời không trong Tiểu Tháp, dĩ nhiên thời không ở đây không bằng thời không trong Tiểu Tháp.







Thời gian!







Diệp Quân bỗng nghĩ đến Việt Cổ Thị trước kia, mỗi lần đối phương ra tay, hắn đều cảm nhận được sức mạnh của thời gian, nhưng còn chưa kịp cảm nhận được rõ thì đối phương đã bị cô cô giết chết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.