Chương trước
Chương sau
Mà khi hắn có thể sống mười vạn năm, đương nhiên những thứ này sẽ trở nên vô cùng nhỏ bé trước năm tháng dài đằng đẵng.



Một lần bế quan đã mất vạn năm.



Tình cảm?



Còn chẳng là một hạt bụi với trường sinh và Đại Đạo.





Thần tính!



Diệp Quân chậm rãi mở mắt, trong mắt hắn lộ vẻ phức tạp.







Tiểu Tháp chợt hỏi: “Không muốn tiếp xúc với thần tính này à?”



Diệp Quân gật đầu.



Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Cuối cùng ngươi vẫn phải tiếp xúc với nó một lần”.



Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Tháp gia, nếu có một ngày ta trở thành mười phần thần tính…”



Tiểu Tháp nói thẳng: “Con đường tu luyện chính là đấu tranh với bản thân, mười phần thần tính thì ngươi vẫn là Diệp Quân, có nhân tính thì ngươi vẫn là Diệp Quân… Mục đích của ngươi là đi con đường nhân tính, nhưng nếu không trải qua thần tính thì nhân tính của ngươi có ý nghĩa gì được? Cũng giống như khi có được người ta sẽ không biết quý trọng, chỉ khi mất đi người ta mới biết thì ra thứ đó quan trọng đến mức nào… Trình độ văn hoá của ta không cao, không giỏi ăn nói, nhưng có lẽ ngươi có thể hiểu ý ta”.



Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.



Tiểu Tháp nói: “Tin tưởng bản thân”.



Diệp Quân gật đầu: “Được!”



Dứt lời, hắn ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tu luyện cảnh giới Thần Đạo.



Dù thời hạn giao chiến chỉ có ba ngày, nhưng hắn có ba mươi năm trong Tiểu Tháp.



Ba mươi năm đã là đủ với hắn rồi.



Trong lúc Diệp Quân tu luyện, Ngao Thiên Thiên cũng đang tu luyện, mà mục tiêu của cô ấy cũng là cảnh giới Thần Đạo.







Nhị Nha và Tiểu Bạch vẫn rất thích Ngao Thiên Thiên, vì cô ấy không chỉ là cháu dâu mà còn là yêu thú, Nhị Nha nghĩ cô ấy là đồng loại của mình.







Vì thế Nhị Nha và Tiểu Bạch không hề keo kiệt trong việc giúp đỡ Ngao Thiên Thiên, cũng vì thế mà tu vi của Ngao Thiên Thiên luôn tăng vọt, không chỉ thế mà Nhị Nha còn giúp Ngao Thiên Thiên tăng cường thân thể. Sức chiến đấu của Ngao Thiên Thiên bây giờ vô cùng kinh khủng, có thể nói nếu Diệp Quân không sử dụng kiếm Thanh Huyên thì thật sự chưa chắc có thể thắng được cô ấy.







Lúc này, một cô gái chậm rãi đi tới.







Chính là Đạo Cổ Thụ!







Đạo Cổ Thụ nhìn Ngao Thiên Thiên đang tu luyện ở phía xa, sau đó nói: “Nhị Nha, ông nội hắn đã đến chưa?”







Khoảng thời gian này cô ấy vì cần Tiểu Bạch giúp mình chữa thương nên cũng thân thiết với Nhị Nha và Tiểu Bạch hơn.







Nhị Nha đáp: “Chưa đến”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.