Nói đến đây, nó khẽ thở dài: “Thật ra đó cũng là chuyện bình thường, cuộc đời rất nhiều lúc đều là gian khổ, dù ngươi có cố gắng đến mấy, trả giá đến mấy cũng chưa chắc có thể nhận được đền đáp xứng đáng. Một lần hai lần còn đỡ, nhưng nếu nhiều lần như thế sẽ thật sự khiến người ta thấy tuyệt vọng”.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Tháp gia, ta hiểu ý của ngươi. Cố gắng là bản thân mình, những việc còn lại cứ giao cho cha mẹ!”
Thanh Tri ngây người, sau đó bật cười: “Khả năng lĩnh ngộ của ngươi đúng là rất cao…”
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Cũng đành chịu thôi, nếu ngươi bảo ta một mình chiến đấu với nền văn minh Sâm Lâm thì ta thật sự không thắng nổi”.
Tiểu Tháp nói: “Ba ngày sau sẽ đến ngày hẹn giao chiến với nền văn minh Sâm Lâm, ngươi không liên lạc trước với ông nội và cô cô của ngươi à?”
Diệp Quân cười nói: “Không cần”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ông nội ngươi không đáng tin cậy lắm đâu, đến lúc đó ngươi gọi vội quá chưa chắc ông ấy sẽ đến… Còn về cô cô của ngươi, ngươi cũng không phải cha ngươi mà có thể gọi đến là đến…”
Diệp Quân: “…”
Khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Quân cũng không ra ngoài mà ở trong tháp tu luyện, nhưng tâm lý của hắn đã ổn định hơn.
Tháp gia nói đúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3307456/chuong-3493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.