Thần Nhất!
Ác Đạo nhíu mày.
Diệp Quân nhìn Ác Đạo: “Bây giờ ta là người truyền thừa của Thần Nhất”.
Hắn vẫn không quên Ác Đạo trước mặt này từng là người thuộc Thần Điện.
Khuôn mặt Ác Đạo không cảm xúc: “Liên quan quái gì đến ta?”
Diệp Quân lặng thinh.
Quả nhiên cô ta vẫn không thừa nhận.
Ác Đạo bỗng nhắm mắt lại: “Thầy, cuối cùng vẫn sai lầm rồi”.
Diệp Quân nhìn Ác Đạo: “Lúc đầu có ông ấy ở đây, có phải trật tự của vũ trụ Thần Nhất rất tốt không?”
Ác Đạo nhìn Diệp Quân: “Nhưng sau khi ông ấy đi thì sao? Thần Điện trở thành như thế nào? Vũ trụ Thần Nhất lại biến thành bộ dạng gì?”
Diệp Quân lặng thinh.
Ác Đạo nói tiếp: “Vạn vật không ngừng tranh đoạt vũ trụ, họ vì muốn mạnh hơn, sống càng lâu hơn, nhưng bản chất vũ trụ đáng chết thế sao?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta nghĩ chuyện này có thể giải quyết bằng cách khác”.
Ác Đạo mỉa mai nói: “Còn có biện pháp giải quyết khác sao? Ngươi xem thường lòng tham và ác tính của loài người các ngươi rồi, ngươi có biết tại sao ta tồn tại không? Vì sự tham lam và hung ác của loài người các ngươi nên mới có ta. Các ngươi có thể tạm thời trấn áp ta nhưng các ngươi không thể ngăn được lòng tham và sự xấu xa của con người”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3307380/chuong-3417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.