Trong Diệp phủ.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca ngồi vào vị trí giữa.
Diệp Quân bảo Diệp Lâm ngồi xuống, mà có nói thế nào Diệp Lâm cũng không ngồi, Diệp Quân cũng cảm thấy bất lực, chỉ đành mặc ông ấy.
Diệp Quân uống một hớp trà, sau đó nói: “Trúc Tân cô nương không ở trong tộc à?”
Diệp Lâm cười nói: “Giờ cô ấy đang ở vũ trụ Tiểu Quân”.
Diệp Quân nói: “Tổng viện ư?”
Diệp Lâm mỉm cười: “Đúng thế”.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Ta ở tổng viện mà sao không gặp được cô ấy?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Lần nào huynh về cũng chỉ ở một lúc, sao có thể gặp được cô ấy chứ?”
Diệp Quân khẽ cười.
Đúng là lần nào về hắn cũng chỉ ở lại có một lúc, đừng nói là người khác, ngay cả thời gian dành cho Nạp Lan Ca cũng chẳng nhiều.
Diệp Quân nhìn Diệp Lâm, hắn mỉm cười, sau đó xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Lâm.
Diệp Lâm nói: “Viện trưởng, đây…”
Diệp Quân cười nói: “Diệp Quân ta vẫn luôn nhớ đến ơn tình nhà họ Diệp tặng kiếm và giúp đỡ ta năm đó, đây là chút tấm lòng của ta, Diệp tộc trưởng đừng từ chối”.
Diệp Lâm do dự một chốc, sau đó nói: “Cảm ơn viện trưởng”.
Nói xong ông ấy nhận lấy chiếc nhẫn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3307372/chuong-3409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.