Chương trước
Chương sau
Nếu là một người nào khác, e rằng đã sớm chết mất xác.



Đi kiện ư?



Nực cười.



Ngao Thiên Thiên cong môi: “Huynh khi ấy vẫn còn yếu, không có chỗ dựa, nhưng sự kiên quyết và chấp nhất ấy đã khiến muội kính nể. Vì vậy nên muội mới đổi ý muốn làm bạn với huynh... Nào ngờ chính quyết định này lại cứu lấy bản thân muội và tộc Thiên Long”.



Bởi nếu không làm vậy thì cô ấy và cả tộc đã sớm biến mất trên đời.





Diệp Quân nắm lấy tay cô ấy: “Có lẽ đây chính là ý trời để chúng ta gặp nhau, yêu nhau...”



Ngao Thiên Thiên nguýt hắn: “Càng lúc càng dẻo miệng”.



Rồi nhẹ nhàng ôm cánh tay hắn: “Nhưng ai bảo muội thích nghe”.







Diệp Quân bật cười.



Rồi nói: “Không còn sớm nữa, đi nghỉ thôi”.



Đi nghỉ?



Hai chữ này khiến mặt Ngao Thiên Thiên đỏ như gấc chín.



Bởi vì Ngao Thịnh sắp xếp cho cả hai ở chung phòng.



Đã cưới nhau rồi thì đây là chuyện đương nhiên, tộc Thiên Long không ngu đến nỗi lại đi chuẩn bị hai phòng riêng biệt.



Diệp Quân nhìn cô gái thẹn thùng trong tay mình, trong lòng dâng lên cảm giác khác lạ. Hắn bật cười, vứt Tháp gia ra ngoài, bế bổng Ngao Thiên Thiên đi vào phòng.



Tiểu Tháp: “...”



Những âm thanh không hợp với thiếu nhi nhanh chóng tràn ra.

Nhiều ngày sau.



Diệp Quân rời khỏi tộc Thiên Long. Hắn vốn định đưa Ngao Thiên Thiên đi, nhưng cô ấy lại muốn ở lại cùng tộc nhân thêm một chút.



Hắn cũng không nhiều lời, bởi vì điểm dừng chân kế tiếp chính là Nạp Lan Ca và thành Hoang Cổ.



Trong Thiên Long Điện.



Ngao Thiên Thiên ngồi ở ghế chủ tọa với một nhóm cường giả tộc Thiên Long đứng trước mặt.



Ngao Thịnh ngồi kế bên cô ấy.



Ngao Thiên Thiên mở miệng: “Các vị thúc phụ, ta cho mời các vị đến đây là để bàn về tương lai tộc Thiên Long”.



Mọi người gật gù. Một trưởng lão cung kính lên tiếng: “Thiên Thiên nói đi, chúng ta đều lắng nghe”.



Ngao Thiên Thiên bắt đầu: “Thư viện Quan Huyên ngày càng lớn mạnh. Tộc Thiên Long chúng ta vì ta mà có địa vị đặc biệt ở thư viện, khiến đệ tử trong tộc khó tránh khỏi sinh lòng kiêu ngạo, làm ra một ít việc vô lễ…”



Cô ấy quét mắt nhìn một lượt: “Có không?"







Không ai đáp lời.







Chắc chắn có.







Ngao Thiên Thiên lại hỏi: “Các trưởng lão có còn nhớ nhà họ An không?"







Nhà họ An?







Bầy rồng im lặng. Đương nhiên là nhớ chứ sao không, bởi năm xưa tộc Thiên Long và nhà họ An suýt nữa đã bắt tay với nhau để cùng tiêu diệt Diệp Quân, nếu không có Ngao Thiên Thiên quyết liệt ngăn cản, e rằng bọn họ đã diệt tộc rồi.







Ngao Thiên Thiên: “Tiểu Quân muốn thành lập một trật tự mới lấy nòng cốt là Quan Huyên Pháp, vì vậy nếu tộc Thiên Long ta muốn trở thành hậu phương vững chắc nhất của huynh ấy thì tốt nhất là nên đứng ra làm gương”.







Ngao Thịnh gật đầu: “Chính xác. Tộc Thiên Long chúng ta đã được Tần các chủ quan tâm đặc biệt, bằng không đã không thể có nhiều tài nguyên của thư viện như vậy...”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.