Chương trước
Chương sau
Người đàn ông áo xanh nói: “Nếu tâm cảnh theo kịp thì là chuyện tốt, ngược lại thì là chuyện xấu”.



Tâm cảnh.



Diệp Quân trầm mặc.



Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Nhưng bây giờ xem ra tâm cảnh của cháu cũng rất tốt, nhưng vẫn cần rèn luyện thêm”.





Diệp Quân gật đầu: “Cháu chuẩn bị ra ngoài luyện tập”.



Người đàn ông áo xanh cười nói: “Được”.



Ông ấy nhìn về phía tinh không xa xôi: “Ta sắp phải đi rồi, có gì thắc mắc thì hỏi đi”.







Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ông nội, ông có thể nói cho cháu biết về cảnh giới nhất đạo không?”



Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Ông không tu cảnh giới, cho nên không hiểu nhiều về cảnh giới nhất đạo”.



Diệp Quân cười khổ.



Người đàn ông áo xanh cười nói: “Mặc dù không hiểu nhiều nhưng vẫn biết chút ít, chúng ta nói về cảnh giới Thần Đạo đi”.



Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.



Người đàn ông áo xanh nói: “Cảnh giới Thần Đạo cũng là tu thần tính, thần tính càng nhiều thì thực lực càng mạnh. Hiện giờ ở vũ trụ văn minh, chín phần thần tính gần như là đỉnh cao, nhưng ở giữa các cường giả chín phần thần tính cũng phân mạnh yếu, bởi vì giữa chín phần thần tính, có người thần tính thuần khiết, có người thần tính hỗn tạp, giữa hai người họ cách biệt cả trời đất”.



Diệp Quân khẽ gật đầu: “Còn gì nữa không ông?”



Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Giữa chín phần thần tính còn có một cảnh giới đặc biệt gọi là Độc Khai Nhất Đạo”.



Diệp Quân trầm giọng nói: “Độc Khai Nhất Đạo ư?”



Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Chín phần thần tính là một phương pháp tu hành cổ xưa, cách nói giữa các thời đại văn minh không giống nhau. Ví dụ, nơi đây gọi là cảnh giới Thần Đạo, nhưng ở nền văn minh khác lại gọi tên khác. Độc Khai Nhất Đạo là mở ra một con đường mới trên con đường ban đầu. Ví dụ như tông chủ Quá Khứ Tông, mặc dù cô ta cũng là cường giả chín phần thần tính, nhưng thực lực của cô ta lại không thể so với hai người trước”.



Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Thì ra là vậy”.



Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Mà cao hơn nữa thì gọi là nhân tính”.





Diệp Quân vội hỏi: “Nhân tính sao?”







Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Nói phức tạp quá cháu sẽ không hiểu nên ông sẽ nói đơn giản thôi. Cổ ngữ nói, bản tính con người vốn là thiện, nhưng thực ra cũng có phần ác, có người tu thiện trừ ác, cũng có người tu ác trừ thiện… Cho dù là tu luyện kiểu gì thì quan trọng nhất cũng là biết rõ bản thân, quy phục bản thân và làm chính mình”.







Diệp Quân trầm mặc.







Lúc này, hắn nhớ đến lời cô cô váy trắng nói lúc rời đi rằng phải hiểu rõ nội tâm, khuất phục nội tâm và nghe theo trái tim.







Người đàn ông áo xanh cười nói: “Nghe có vẻ đơn giản nhưng thật ra rất khó, rất nhiều người không thể nhận thức bản thân chứ đừng nói đến việc khuất phục bản thân. Tu luyện nhân tính đồng nghĩa với việc khuất phục một mặt của chính mình, đương nhiên cũng có người không muốn tiến xa hơn, vì vậy đứng yên tại chỗ”.







Diệp Quân hơi khó hiểu: “Nghĩa là sao?”













Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.