Chương trước
Chương sau
Cô gái nhìn Diệp Quân, nghiêm túc hỏi: “Thần Nhất chết thật rồi sao?”



Diệp Quân gật đầu. Cô gái khẽ lắc đầu: “Đáng tiếc”.



Diệp Quân hơi tò mò: “Cô quen Thần Nhất à?”



Cô gái bình tĩnh nói: “Không quen, nhưng từng nghiên cứu”.



Diệp Quân nhất thời tò mò: “Nghiên cứu ư?”





Cô gái khẽ gật đầu, cô ta xòe tay, một cuốn sách cổ từ từ bay tới trước mặt Diệp Quân, bên trên đề ba chữ to: Thần Nhất truyện.



Thần Nhất truyện!



Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Cô viết sao?”







Cô gái gật đầu: “Ừ”.



Diệp Quân mở ra nhìn, bên trong viết rất nhiều câu chuyện của Thần Nhất, bao gồm cả chuyện năm đó Thần Nhất tới tộc Tiên Linh. Điều khiến Diệp Quân kinh ngạc là cô gái trước mặt lại không hề che giấu việc năm đó Thần Nhất đánh bại yêu nghiệt và thiên tài của tộc Tiên Linh này, cô ấy đều viết ra hết.



Cô gái đột nhiên nói: “Lúc ông ấy đi có nói gì không?”



Diệp Quân lắc đầu: “Không”.



Cô gái nhíu mày.



Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta vừa đọc bản lịch sử tổng quát, trong đó nói, tộc Tiên Linh các cô đã xuất hiện hơn ba mươi vị cường giả chín phần thần tính…”



Cô gái sửa lại: “Ba mươi sáu vị!”



Diệp Quân gật đầu: “Ba mươi sáu vị, so với Thần Nhất thì bọn họ thế nào?”



Cô gái lắc đầu: “Không bằng”.



Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Lúc đó không phải tổ tiên các cô có khả năng vô hạn để tiếp cận tới mức mười phần thần tính sao?”



Cô gái trầm mặc một lúc lâu, nói: “Nhưng Thần Nhất đã tới gần với nhân tính”.



Diệp Quân lập tức khiếp sợ: “Cô nương, sau thần tính là nhân tính, phải không?”



Cô gái nhìn thoáng qua Diệp Quân, gật đầu: “Phải”.



Diệp Quân trầm mặc.



Quả nhiên hắn đoán không sai.



Điểm cuối của thần tính, lại là nhân tính.



Cô gái lại nói: “Tu luyện, thật ra là quá trình tự hàng phục chính mình”.

Diệp Quân đột nhiên tò mò: “Vị Thánh Nữ kia của các cô thì sao?”







Cô gái lắc đầu: “Bà ấy rất ít khi xuất hiện”.







Diệp Quân mỉm cười nói: “Cũng không biết trong lòng bà ấy còn có Thần Nhất hay không”.







Cô gái thản nhiên nhìn Diệp Quân: “Ngươi hơi ngây thơ”.







Diệp Quân ngơ ngác.







Cô gái bình tĩnh nói: “Nhìn chung cả lịch sử, phàm là người đã đạt tới đỉnh cao, trong lòng chỉ có Đại Đạo… Tình yêu trai gái chỉ bé nhỏ không đáng kể khi so sánh với Đại Đạo”.







Diệp Quân khẽ gật đầu: “Quả thật, đương nhiên cũng có ngoại lệ”.







Tình cảm trai gái đúng là có vẻ nhỏ bé không đáng kể khi so với Đại Đạo, phải biết rằng, ngươi thích một người, chẳng lẽ có thể thích mấy vạn năm, thậm chí là mấy trăm triệu năm?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.