Chương trước
Chương sau
Ông ta không ngờ cô bé trước mặt lại mạnh mẽ đến mức đáng sợ như vậy, một nắm đấm đã khiến ông ta bay xa.



Thần Tuyết cũng hơi kinh ngạc, trong nháy mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.



Nhị Nha khẽ liếc nhìn Thần Lăng: “Ngươi còn dám khinh thường ta thì ta sẽ đánh chết ngươi”.



Thần Lăng điên tiết, đã khi nào ông ta bị đe dọa như thế này đâu? Ông ta đang định đáp lời, nhưng bị Thần Tuyết ngăn lại.



Thần Tuyết thông qua truyền âm nói: "Đại trưởng lão, cuốn sổ ghi chép mới là quan trọng nhất”.





Cuốn sổ ghi chép!



Thần Lăng hít một hơi thật sâu, kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng, ông ta lạnh lùng liếc nhìn Nhị Nha, không nói gì.



Thần Tuyết nhìn Nhị Nha, mỉm cười nói: "Cô nương, ngươi có biết phía trước là nơi nào không?"







Nhị Nha bình tĩnh đáp: “Ta không biết”.



Thần Tuyết trầm giọng nói: "Phía trước là Hắc Tử Vực, nơi này từng là địa bàn của Đế chủ Hắc Tử..."



Nhị Nha nhẹ nhàng nói: “Ồ”.



Thần Tuyết sửng sốt: “Ngươi từng nghe nói đến Đế chủ Hắc Tử chưa?"



Nhị Nha lắc đầu: “Chưa”.



Thần Tuyết im lặng, cô ta cảm thấy hơi bất thường, người này lại chưa từng nghe nói đến Đế chủ Hắc Tử!



Phải biết rằng, trong giới cao thủ thời đại cũ, không ai không biết đến Đế chủ Hắc Tử, người từng được mệnh danh là cường giả Bát Cảnh mạnh nhất!



Cường giả Bát Cảnh cũng chính là cường giả tám phần thần tính!



Đáng tiếc không biết vì sao sau đó lại rơi xuống nơi này, cho nên tinh vực này trở thành Hắc Tử Vực.



Nhị Nha đột nhiên nói: "Các ngươi đến đây để tìm Tiểu Quân Tử à?"



Thần Tuyết thu hồi suy nghĩ của mình, gật đầu: “Đúng vậy”.



Nhĩ Nhã bình tĩnh nói: "Ngươi tìm Tiểu Quân Tử làm gì? Hắn rất nghèo, không có gì để cướp đâu. Nếu muốn cướp thì tốt nhất là cướp của hai bọn ta...”



Tiểu Bạch cũng gật đầu lia lịa.



Bọn họ thực sự rất muốn bị cướp.



An Nam Tịnh đã từng dặn dò, không thể tùy tiện cướp đồ của người khác, đặc biệt là người tốt, chẳng những không thể cướp mà còn phải giúp đỡ họ.



Nhưng nếu ngươi ra tay trước thì ngại quá.



Ngươi sẽ bị họ gán cho cái danh kẻ xấu!





Mà chỉ cần là kẻ xấu thì họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn.



Thần Tuyết liếc nhìn hai tên trước mặt, im lặng một lúc lâu, cô ta nói: "Tại sao các ngươi lại muốn bọn ta cướp đồ của các ngươi như vậy?"







Nhị Nha chớp mắt: “Biểu hiện của ta rất rõ ràng sao?"







Thần Tuyết hơi đau đầu, biểu hiện của ngươi còn không rõ ràng à?







Nhị Nha nhíu mày, quay đầu nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó vùng vẫy bàn chân nhỏ.







Thần Tuyết hơi hiếu kỳ: “Nó đang nói gì thế?"







Nhị Nha bình tĩnh đáp: "Nó nói nhìn ngươi cũng không ngốc lắm”.







Thần Tuyết: "???"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.