Chương trước
Chương sau
Không phải hắn không tin tưởng Triệu Lão, mà là hắn thấy thương hội có thể mang lại lợi ích lớn như Đạo Thị vẫn nên để người của mình quản lý thì thích hợp hơn, lợi nhuận hàng năm thật sự quá nhiều, bản thân hắn lại không có thời gian quản lý, vì thế lâu dần chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.



Nghe Diệp Quân nói thế, Thần Dã gật đầu, không nói gì nữa.



Diệp Quân đột nhiên lên tiếng: “Thần Dã tiền bối nói thêm cho ta nghe về khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc đi”.



Thần Dã hơi bất ngờ: “Vì sao?”





Diệp Quân cười: “Đạo Thị này là một phần của họ, ông cảm thấy họ sẽ từ bỏ chứ?”



Thần Dã lắc đầu cười: “Ta cứ tưởng tiểu hữu không để tâm đến bọn họ chứ…”



Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Không phải không để tâm, mà là ta không còn lựa chọn nào khác. Đạo Thị ức hiếp ta như vậy, ta chỉ có thể tiêu diệt họ, còn nhân quả sau khi diệt họ thế nào, ta cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng trước khi bọn họ tới tìm ta, ta vẫn phải tìm hiểu thêm về họ”.







Thần Dã trầm giọng bảo: “Thật ra ta cũng không biết nhiều về hai thế lực này lắm, bởi vì bọn họ rất ít khi xuất hiện trước mặt người đời, nói đơn giản là rất bí ẩn, vô cùng bí ẩn”.



Nói đến đây ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi cũng rất bí ẩn’.



Diệp Quân bật cười: “Ông nội và cha ta quá kín tiếng, còn cô cô của ta…”



Thần Dã tiếp lời: “Cũng rất kín tiếng?”



Diệp Quân gật đầu: “Cả nhà ta đều rất kín tiếng”.



Lúc này Nhị Nha ở bên cạnh bỗng lên tiếng: “Cha ngươi rất biết lừa người”.



Tiểu Bạch gật đầu ngay, tỏ ý đồng ý.



Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.



Nhị Nha nói tiếp: “Đi đến đâu cha ngươi cũng lừa người ta…”



Nói đến đây, cô bé nhìn Diệp Quân: “Ngươi thành thật hơn cha ngươi một chút”.



Diệp Quân cười ngượng, không dám nói tiếp.



Nhị Nha có thể nói bừa về cha, nhưng hắn không dám, vì hắn biết rõ dù Nhị Nha có nói trước mặt cha như thế, cha cũng không giận, nhưng hắn thì không, nếu bị đánh thì cũng là cha đánh con, nhận đòn vô ích!





Nhưng Diệp Quân vẫn tò mò, vì thế hắn hỏi: “Trước đây cha ta giỏi lừa gạt lắm à?”







Nhị Nha gật đầu: “Đúng thế, đi tới đâu hắn cũng lừa, còn mượn ta và Tiểu Bạch không ít đồ, nói là để sau này con trai trả…”







Nói đến đây, cô bé và Tiểu Bạch đều nhìn Diệp Quân.







Diệp Quân: “???”



Con trai trả?







Mặt Diệp Quân đầy vạch đen, thế là thế nào?







Chuyện này mà cha cũng làm ra được à?







Hơn nữa ở thời đại năm xưa hình như hắn còn chưa ra đời mà? Con trai còn chưa có mà đã bảo mượn tiền xong để con trai trả?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.