Vương Quân Như đột nhiên khẽ nói: “Ông ấy còn nói gì không?”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Vương huynh nói sau này cô chỉ có thể tự chăm sóc bản thân mà thôi…”
Nước mắt trong mắt Vương Quân Như lập tức tuôn rơi.
Diệp Quân lại thở dài một lần nữa, tâm trạng vô cùng phức tạp. Lúc này, Vương Quân Như xoay người nhìn chân trời phía xa, run rẩy nói: “Cảm ơn các hạ đã trả thù cho cha ta…”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Xin lỗi”.
Vương Quân Như lắc đầu: “Việc này không thể trách người khác được”.
Diệp Quân đưa nhẫn không gian trong tay cho Vương Quân Như: “Nhẫn không gian này…”
Nhưng Vương Quân Như lại nói: “Các hạ giữ nó đi”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ.
Vương Quân Như lắc đầu: “Thực lực của ta yếu kém, giữ Tổ Mạch trên người cũng chỉ là một tai hoạ với ta”.
Diệp Quân hơi do dự, sau đó hỏi: “Cô có muốn đến một nơi khác để phát triển không?”
Vương Quân Như xoay người nhìn về phía Diệp Quân: “Đến một nơi khác?”
Diệp Quân gật đầu: “Nhà ta có một thư viện, cô có thể đến thư viện của nhà ta để phát triển, cô yên tâm ở nơi đó cô sẽ rất an toàn”.
Vương Quân Như hơi do dự.
Diệp Quân nói: “Cô ở lại đây ta vẫn thấy không yên tâm cho lắm, nên là đi theo ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3306965/chuong-3002.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.