Chương trước
Chương sau
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Xin chưởng quầy cho ta biết đường đến Sơn Hải Giới”.



Lão chưởng quầy trầm giọng nói: "Nếu như ngươi thật sự muốn đi, ta đề nghị ngươi đi theo đoàn”.



Diệp Quân có chút khó hiểu: “Theo đoàn?"



Lão chưởng quỹ gật đầu: “Đúng vậy, có một binh đoàn đi Sơn Hải Giới, bọn họ đang tuyển người, ngươi có thể đi theo bọn họ, nếu may mắn, có thể lấy được một ít vảy chiến thú, bởi vì chiến thú mỗi lần lột vảy, sẽ có người đến thử vận may”.





Diệp Quân hỏi: “Làm thế nào để gia nhập binh đoàn đó?"



Lão chưởng quầy nói: "Đến quán rượu nhà họ Lý, sau khi ra ngoài rẽ phải đi qua hai con phố sẽ thấy”.







Diệp Quân ôm quyền: “Cám ơn”.



Nói xong quay người rời đi.



Diệp Quân đi theo con đường mà chưởng quầy chỉ, sau khi băng qua hai con phố, anh đến quán rượu nhà họ Lý, nơi có rất nhiều người tụ tập.



Ngay khi Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên bước vào quán rượu, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào họ, trong nhóm người này, Diệp Quân nhìn thấy một người quen thuộc.



Cao Thú!



Nhìn thấy hai người Diệp Quân, Cao Thú vội vàng chào đón họ và cười nói: "Diệp tiểu hữu, chúng ta lại gặp nhau”.



Diệp Quân cười nói: "Ừ”.



Cao Thú cười: “Ta biết đạo ngục không thể nào giam được ngươi mà, nào, ta sẽ mua cho ngươi một ly”.

Nói xong, kéo Diệp Quân ngồi xuống bàn rượu bên cạnh.



Mà xung quanh, có mấy người tò mò nhìn Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên, họ đã nghe nói về Diệp Quân.



Anh chàng này đã giết bà chủ của Hắc Điếm.



Trên bàn rượu, Cao Thú đột nhiên nói: "Ngươi cũng đi Sơn Hải Giới à?"







Diệp Quân gật đầu, sau đó hỏi: "Cao huynh, huynh cũng đi sao?"







Cao Thú cười nói: "Đúng vậy, nói thật, những thứ trên người ta đều lấy được từ Sơn Hải Giới, nơi đó đối với chúng ta mà nói là kho báu thiên nhiên, chỉ là có chút nguy hiểm”.







Diệp Quân có chút hiếu kỳ: “Cao huynh, dựa vào thực lực của huynh, còn thiếu tiền sao?"







Cao Thú trợn tròn mắt: “Diệp đệ, sao lại hỏi thế, ai mà không thiếu tiền? Ngươi không thiếu tiền sao?"







Diệp Quân gật đầu, thành thật nói: "Ta khi còn bé thì cuộc sống có chút vất vả, nhưng khi lớn lên liền kế thừa gia nghiệp, từ đó đến nay, ta thật sự không hề lo lắng chuyện tiền bạc”.







Cao Thú cười khổ nói: "Diệp đệ, ngươi không biết đó thôi, càng lên cao, tiền này càng quan trọng, bởi vì muốn tăng lên, không có tài nguyên tu luyện cũng không được, ta còn đỡ, có mấy tu sĩ không chỉ nghèo, mà còn lo lắng về tuổi thọ, phải biết rằng nếu không tăng hạng trong một thời gian dài, tuổi thọ sẽ cạn kiệt, ngoài ra, phải trang bị cho mình một số trang bị, dù sao, xã hội bên ngoài tạp nham, sức mạnh cũng rất quan trọng...”.







Nói đến đây, ông ta thấp giọng thở dài: "Đặc biệt là tu sĩ bình thường như chúng ta, đương nhiên so với những cường giả kia, chúng ta cũng tự do hơn so với bọn họ, một người ăn no, cả nhà không đói, Diệp Quân cười nói: "Cao huynh, sau này ta cùng huynh đi Sơn Hải Giới rồi, xin chiếu cố”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.