Chương trước
Chương sau
Bà lão mỉm cười nói: “Chỉ chủ nhân của thế giới này mới có thể biết lai lịch của bọn ta”.



Diệp Quân trầm mặc.



Cứ làm như rất thần bí.



Diệp Quân nói: “Thần Nhất đã mất rồi”.





Ánh mắt bà lão lóe lên: “Vũ trụ vô chủ sao?”



Diệp Quân đang định nói, bà lão lại như hiểu ra chuyện gì: “Thảo nào khi nhắc tới Thần Nhất với các vị thần, tất cả đều im lặng, hóa ra là thế... Nếu Thần Nhất đã không còn, vậy giao ước với ông ta năm đó cũng không được tính nữa...”

Trên tàu mây, ánh sáng từ ngọn đèn dầu lúc mờ lúc tỏ, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt nhăn nheo của bà lão trông càng rợn người, không giống người sống.







Phía sau tàu mây, biển mây đen đó như sóng nước nhẹ nhàng gợn sóng, khắp nơi có một cảm giác quái dị.



Lúc này bà lão không suy nghĩ nữa, bà ta nhìn Diệp Quân cười nói: “Đi vào đi”.



Diệp Quân khẽ gật đầu, cũng không hỏi gì nhiều vì bà lão trước mặt này cũng sẽ không nói.



Đạo Thị.



Diệp Quân đứng lên đi về phía biển mây đen đó.



Lúc này bà lão bỗng xòe tay ra, một tấm thẻ gỗ màu đen xuất hiện trước mặt Diệp Quân: “Cầm lấy đi”.



Tất nhiên Diệp Quân sẽ không từ chối, cầm lấy tấm thẻ gỗ, sau đó đi về phía biển mây đen đó.



Sau khi nhìn Diệp Quân đi vào biển mây đen, bà lão quay người nhìn về phía xa, do dự một lúc rồi giơ một ngón tay ra, vẻ mặt căng thẳng, lo lắng bất an. Một luồng sáng màu vàng óng bỗng xuất hiện từ đầu ngón tay, sắc mặt bà lão thay đổi, bà ta rụt ngón tay lại như thể bị điện giật.



Lúc này một luồng sáng vàng bao quanh biển mây đen đó.



Vẻ mặt bà lão trở nên nghiêm trọng.



Người đã không còn ở đây nữa.



Nhưng sức mạnh phong ấn vẫn còn, hơn nữa còn khá mạnh.



Bà lão lặng đi một lúc rồi đưa tàu mây quay về.











Sau khi Diệp Quân đi vào biển mây đen, có ba người bỗng xuất hiện, hai nam một nữ, ba người này chính là tiên tổ thần linh của Mạt tộc, Tần tộc và Triệu tộc.







Người đàn ông trung niên đi đầu là Mạt Ách.







Lần này ba người đều đến.







Mạt Ách nhìn phía xa, nhíu mày: “Sao Diệp Quân này có thể đi vào Đạo Thị được…”







Tiên tổ thần linh nhà họ Triệu nói: “Cũng bình thường, dù sao người này cũng có truyền thừa của Thượng Thần”.







Mạt Ách trầm giọng nói: “Không thể ra tay ở bên trong…”







Tiên tổ thần linh nhà họ Triệu nhìn biển mây đen kỳ lạ đó, trầm tư hồi lâu mới nói: “Người này có truyền thừa của thầy, nếu để lộ thì sẽ bị các cường giả ngoài kia dòm ngó… Đi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.